Sao Bạch Thụy không giống mấy thành tinh phồn hoa náo nhiệt ở đế quốc, nơi này thân thiết với thiên nhiên hơn, chất lượng không khí rất tốt, có lẽ là vì nơi ở của chủng tộc, Bạch Thời vừa được ôm ra đã không nén nổi sự vui vẻ trong lòng, thò đầu ra khỏi vòng tay Tống Minh Uyên, duỗi móng vuốt bám lấy cánh tay anh, tò mò nhìn quanh.
Tống Minh Uyên nhìn bạn nhỏ nào đó, đưa tay dịu dàng vuốt ve.
Phi thuyền trên bến cảng không nhiều lắm, từ nơi hạ cánh tới sảnh chờ có những hàng cây xanh um, cây cối cứng cáp tươi tốt, biển hoa tỏa ra mùi thơm yêu kiều, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở của sự sống rất phồn vinh, khiến người ta cứ tưởng mình đã lạc vào công viên. Lam đưa mắt quan sát, hỏi: “Hình như không có nhiều người lắm, đây không phải là bến cảng lớn nhất?”
Việt Tu đi trước dẫn đường, giải thích: “Đúng rồi, bến cảng lớn nhất nằm ở khu vực khác, không phải chỗ này, đây là bến cảng tư nhân của hoàng gia, những người lui tới đều cố định, thường thì rất yên tĩnh.”
Mọi người cùng ngơ ngác một giây, không đợi họ tiêu hóa tin tức hoàn toàn, phía trước đã có một nhóm người xuất hiện. Người đàn ông cầm đầu khá lớn tuổi, mặc lễ phục chỉnh chu, cử chỉ thong dong, duy trì hình thái thứ nhất của Bạch Thụy thú tiến tới chào đón: “Tu thiếu gia, cuối cùng ngài cũng tới, Vương rất nhớ các ngài.”
Việt Tu gật đầu: “Ông ngoại vẫn khỏe chứ ạ?”
“Rất khỏe, từ sáng sớm nay đã hỏi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-nay-hong-roi/1330894/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.