Sau một ngày một đêm thi đấu căng thẳng, người ta rất dễ dàng tiến vào thời kỳ mệt mỏi, gene của các tuyển thủ tinh nhuệ đều rất ưu tú, không có vấn đề, nhưng những người không thể chiến đấu lại cảm thấy không chịu nổi, mơ mơ màng màng nhào vào lều, ngủ không biết trời đất gì luôn.
Đường chạy trốn là từ đây xuyên qua ngọn núi tới khoảng đất trống bên cạnh, nếu như may mắn thì chắc có thể đến đích trong đêm nay. Trước khi xuất phát, họ có một tiếng để chuẩn bị thời gian, ban tổ chức còn tâm lý đưa cho một đống phế phẩm, bảo họ dùng tùy thích, quay đầu lạnh lùng bước đi.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đống hỗn độn, không biết mấy thứ này đã hỏng chưa, cuối cùng đành phải đè nén ước mong được chửi thề để tiễn đối phương đi, sau đó gọi nhân viên kỹ thuật của đội mình tới, nhìn xem có thể cứu vớt được hay không. Đa số người tử vong tối qua đều là nhân viên kỹ thuật, xuất phát từ cân nhắc đủ loại nhân tố, có vài đội không lựa chọn hồi sinh họ, nhưng may mà nhân viên không biết chiến đấu trong đội không chỉ có một người, rất nhiều đều ở lại trong trụ sở tạm thời ngoài thành, giờ phút này có thể tham gia giúp đỡ.
Ba máy phi hành loại nhỏ mà tiểu đội Hoàng Gia cướp được vẫn chưa nộp lên, nếu như mỗi máy có thể chở được năm người, vậy thì họ sẽ hoàn thành vòng này trong vòng vài phút, nhưng đáng tiếc phía trước là núi rừng, máy phi hành không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-nay-hong-roi/1330875/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.