Sau sinh tồn dã ngoại, kỳ huấn luyện quân sự chỉ còn lại hội diễn, huấn luyện viên Trình cũng từ bi không giày vò họ nữa, mà bảo các huấn luyện viên khác dẫn họ đi ôn tập, còn bản thân y thì đứng cách đó không xa quan sát, ngẫu nhiên bình luận vài câu, cực kỳ hòa nhã, khiến các tân sinh vừa mừng lại vừa lo.
Chắc là do sắp kết thúc rồi phải không… Các tân sinh thầm nghĩ, liếc nhìn ma quỷ mặc y phục tác chiến, cảm giác có chút không lỡ, nói: “Thực ra ổng cũng không tệ.”
“Đúng thế, mặc dù nghiêm khắc một chút, nhưng đối xử với mọi người rất tốt, dáng dấp cũng phong nhã.”
“Chuẩn rồi, rất đẹp trai.”
Bạch Thời nghe hết, nghĩ thầm chẳng lẽ trước kia không phải mấy người rủa người ta nửa đêm đi vệ sinh không mang theo giấy, lần thứ hai mang nhầm băng vệ sinh, lần thứ ba mang nhầm bỉm sao? Cậu cảm thấy rất câm nín, ngoan ngoãn huấn luyện cùng họ, đợi tới khi cơm nước xong xuôi thì chậm rãi quay về khu sinh hoạt, chuẩn bị ngủ một giấc, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Cẩm đang đứng bên đường nhìn mình, lập tức trầm mặc.
Tiểu Cẩm cầm một lọ nước, thấy Bạch Thời tới thì nhút nhát đưa lên: “… Cho cậu.”
Bạch Thời yên lặng nhìn cô một lúc, cảm giác cô nhóc này có chút khờ, rõ ràng là thiếu yêu thương, thậm chí còn khó cứu vãn, Bạch Thời nhìn chai nước trước mặt, cậu biết nếu không nhận, cô nàng sẽ đi theo phía sau đầy trông mong, đưa mắt nhìn cậu lên lầu, rồi hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-nay-hong-roi/1330861/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.