Quen biết hơn hai mươi năm, sau nửa năm gặp lại, Chung Ức đã đồng ý lời cầu hôn của Từ Án Viễn.
Anh nhìn xuống bàn tay đang siết chặt tay nhau của hai người, cùng cặp nhẫn nam nữ phát sáng lấp lánh trên ngón giữa, khi cô cúi đầu, vào thời khắc anh đeo chiếc nhẫn lên tay cho cô, thì nghi thức giao kết thần kỳ và thiêng liêng với vũ trụ này đã bắt đầu khi buổi lễ ngắn gọn kết thúc và nó cũng đại diện cho một cam kết suốt đời.
Chung Ức nói: “Nếu sau này anh thay đổi, hoặc chúng ta cùng thay đổi, thì em vẫn tin rằng miễn là khoảnh khắc này tồn tại, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
“Nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi.” Thấy gương mặt Từ Án Viễn lộ ra vẻ hoang mang không biết phải làm thế nào, Chung Ức mỉm cười đang định nói rằng cô trêu chọc anh mà thôi, thì lại thấy anh cau màu, ánh mắt lóe lên dấu vết của sự ấm ức: “Em chỉ đang tiêm cho anh một “mũi tiêm phòng”, để nói với anh rằng sau này có khả năng em sẽ thay đổi, phải không?”
“Đương nhiên là không phải.” Chung Ức vội vàng ôm lấy thắt lưng anh, nghiêng đầu nhìn lên, vừa làm nũng vừa dỗ dành trong lòng anh: “Em chỉ muốn nói với anh, chúng ta nên trân trọng cuộc sống của hiện tại.”
Chung Ức thừa nhận bản thân đã sai, cô không nên nói với anh điều đó trong một khoảnh khắc lãng mạn và ngọt ngào như vậy. Cô hôn lên má anh và thì thầm những lời yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-lap-mua-he/2694132/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.