Viện quân đến làm cho sĩ khí quân Minh dâng cao, tuyến phòng thủ sắp sụp đổ lại trở nên kiên cố, có vài chỗ quân Minh thậm chí đi vào phản kích, cứng rắn đuổi kỵ binh Kiến Nô tiến vào trong trận đi ra ngoài, thấy dây dưa tiếp cũng không giành được ưu thế, Kiến Nô nhanh chóng lui lại, khi thiết kỵ tiên phong của quân Minh đuổi tới chiến trường thì kỵ binh Kiến Nô cuối cùng đã vượt qua triền núi phía nam rồi.
Kiến Nô bỏ chạy, hai lộ đại quân thắng lợi cùng hội hợp, tiếng hoan hô của các tướng sĩ như sấm động.
Một gã võ tướng trẻ tuổi dáng người khôi ngô, dung mạo xuất chúng dưới sự bảo vệ của hơn mươi thân binh đi đến trước mặt Vương Phác, ôm quyền thi lễ, nói: - Các hạ hẳn là Tổng binh Đại Đồng Vương Phác?
Vương Phác vội ôm quyền đáp lễ nói: - Không dám, chính là tại hạ.
Võ tướng kia vui vẻ cười nói: - Tại hạ Ngọc Điền Tào Biến Giao, phụng mệnh Kế Liêu Đốc sư Hồng đại nhân tới trước tiếp ứng, thứ cho tại hạ đến chậm.
- Đâu có, đâu có. Vương Phác vội nói: - Tào Tổng binh tới rất đúng lúc, tại hạ đa tạ ân viện thủ của Tào tổng binh.
- Ôi dào. Tào Biến Giao đột nhiên nói: - Ta và ngươi đều là Tổng binh Đại Minh, giúp đỡ nhau là việc nên làm, Vương Tổng Binh cần gì phải nói lời cảm tạ?
Vương Phác nghiêm nghị nói: - Bất kể thế nào, lần này ít nhiều cũng là Tào Tổng binh ra tay cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004528/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.