Tế Nhĩ Cáp Lãng bị giam giữ trong trướng bồng cách hành trướng của Vương Phác không xa, lời nói mà Vương Phác cô ý nói với Hoàng Thái Cực đều bị nghe được toàn bộ không lọt chữ nào.
Vô tình nghe được một tin quan trọng như vậy, trong lòng Tế Nhĩ Cáp Lãng khiếp sợ! Bây giờ Hoàng Thái Cực đã bị bắt giữ, đại quân Bát Kỳ như rắn mất đấu, nếu lại có Khổng Hữu Đức, Cảnh Trung Minh và Thượng Khả Hi, 3 tên nội gián này quấy rối thì đại quân Bát Kỳ ở tiền tuyến Tùng Sơn nguy to rồi.
Tế Nhĩ Cáp Lãng âm thầm ra quyết định, nhất định phải nghĩ cách chạy trốn ra ngoài Trời không phụ lòng người, cơ hội đến rất nhanh.
Vốn có 2 gia đình phụ trách trông coi Tế Nhĩ Cáp Lãng. Một trông nửa đêm trước, một trông nửa đêm sau. Còn chưa đến nửa đêm gia đình trông nửa đêm trước đã bị đau bụng do ăn cơm chiều không sạch liền đánh thức gia đình trông coi từ lúc nửa đêm dậy, dặn dò mấy câu rồi mang theo quần chạy về phía tường cách đó không xa đi đại tiện.
Tên gia đình bị đánh thức vẫn đang mơ hồ nói 2 câu rồi lại gục đầu xuống ngủ.
Cơ hội đã đến, Tế Nhĩ Cáp Lãng đang giả vờ ngủ bỗng khẩn trương ngồi dậy, bởi gìy bị đánh gẫy chân nên phải dùng hai tay chống trườn ra ngoài lều vải. Rangoài chưa đến 10 bước thì thấy hai con chiên mã, chỉ cân lên lưng ngựa, Tê Nhĩ Cáp Lãng tin răng có thể chạy đi được, có thuật cưỡi ngựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004487/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.