Trên quan đạo đi từ trấn Lỗ Kiều tới Thanh Châu phủ, hai ngàn Cẩm Y Vệ đang áp tải bốn chiếc xe chở tù và hơn trăm chiếc xe chở “vàng bạc châu báu” chậm rãi tiến lên, Thường Duyên Linh ngẩng đầu nhìn mặt trời vừa ló từ phía đông, hỏi Lý Tổ Thuật ở bên cạnh: 
- Ngươi nói xem, quân giặc trong thành Tế Ninh có mắc mưu hay không? 
- Nhất định. 
Lý Tổ Thuật ngẫm nghĩ một chút, đáp: 
- Vương đại ca tin tưởng Chân tiên sinh như vậy, hẳn là không sai được. 
Thường Duyên Linh nói: 
- Nhưng sao ta cảm thấy sự việc có chút vô căn cứ? 
- Ngươi cũng đừng nghĩ lung tung nữa. 
Lý Tô Thuật nói: 
- Vương đại ca là người rất lợi hại, ngay cả Kiến Nô ngạo mạn cũng bị huynh ấy thu thập, sao không đối phó được đám mao tặc này chứ? 
Thường Duyên Linh nói: 
- Vậy cũng đúng, xem ra ta thật sự nghĩ quá nhiều rồi. 
- Báo... 
Thường Duyên Linh vừa dứt, chợt có khoái mã phóng về như bay, cao giọng: 
- Hai vị tướng quân, phương bắc hai mươi dặm phát hiện đại đội quân giặc! 
- Có bao nhiêu người? 
Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật gần như là đồng thời quát hỏi. 
Thám mã đáp: 
- Đông nghìn nghịt, ít nhất mười ngàn người! 
- Oa, nhiều người như vậy sao! 
Lý Tổ Thuật líu lưỡi nói: 
- Xem ra mao tặc bên trong thành Tế Ninh đã dốc toàn lực xuất động rồi. 
- Mau! 
Thường Duyên Linh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004444/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.