Chương trước
Chương sau
Ngày lâm triều, Chu Diên Nho quả nhiên như Vương Thừa Ân dự đoán, bình phục lên triều rồi.

Hai hàng võ bá quan hô sau khi hô vạn tuế thì lui sang hai bên, theo thường lệ Bỉnh bút thái giám Vương Thừa Ân giọng the thé tiến lên hô:

- Có việc tấu sớm, vô sư bãi triều...

Tiếng nói Vương Thừa Ân vừa dứt, Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu liền đứng ra khỏi hàng quỳ rạp xuống dưới thềm đỏ, cao giọng nói:

- Vạn Tuế, thần có bản tấu.

Sùng Trinh Đế lãnh đạm nói:

- Sở tấu chuyện gì?

Lưu Tông Chu cao giọng nói:

- Vạn Tuế, Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp khi quân, cắt xén lương bổng, dùng người không khách quan, tham ô nhận hối lộ, chiếm đoạt nhà dân, giấu trên lừa dưới, lạm dụng chức quyền, có thể nói tội lớn tày trời, thần tấu xin Vạn Tuế tước bỏ chức quan này và để Hình Bộ xét xử.

Trần Tân Giáp bỗng nhiên biến sắc, vội ra phản bác:

- Lưu Tông Chu ngươi ngậm máu phun người, vu cáo hãm hại đồng liêu, Vạn tuế vạn lần đừng nghe hắn ăn nói bừa bãi.

- Vạn Tuế.

Tiếng Trần Tân Giáp vừa dứt, Hữu đô Ngự sử Lý Bang Hoa liền bước ra phụ họa:

- Sở tấu của Lưu đại nhân là thật, có thể điều tra, thần cũng thỉnh cầu Vạn Tuế miễn chức Binh bộ Thượng thư của Trần Tân Giáp, giao cho Hình Bộ xử phạt.

- Vạn Tuế, Trần Tân Giáp tội không thể tha thứ, nghiêm trị không tha.

- Vạn Tuế, thần thỉnh cầu lập tức đem Trần Tân Giáp cách chức điều tra, răn đe.

- Vạn Tuế, thần có bằng chúng chứng minh Trần Tân Giáp từng nhận hối lộ của Vương Phác.

- Vạn Tuế, thần cũng có thể chứng minh Trần Tân Giáp chiếm đoạt nhà dân...

Hai lão đại phái Thanh Lưu Lý Bang Hoa, Lưu Tông Chu vừa mới nói xong, nhóm Ngự sử ngôn quan của Đô Sát viện, Lục Khoa, Thập Tam Đạo ồn ào giống như là tổ ong vò vẽ vỡ tổ, nhất thời trên đại điện đều công khai lên án Trần Tân Giáp, đáng thương Trần Tân Giáp chỉ biết im lặng, sao có thể tranh cãi qua được với đám Ngữ Sử Ngôn quan này?

Tuy nhiên thời gian trôi qua một lát, Trần Tân Giáp bị chất vấn vẫn á khẩu không trả lời được.

Sùng Trinh Đế ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, thờ ơ lạnh nhạt nhìn quần thần nhốn nháo cũng không nói một lời, ngay tại lúc đám quan Thanh Lưu cho rằng lúc này có thể ổn thao thắng khoán, bỗng nhiên Nội các Thủ Phụ Chu Diên Nho chậm rãi bước ra khỏi hàng, khom người tấu nói:

- Vạn Tuế, thần Chu Diên Nho có bản tấu.

Trong khoảnh khắc trên đại điện trở nên yên lặng như tờ, ánh mắt văn võ bá quan đồng loạt rơi xuống trên người Chu Diên Nho, rõ ràng, lấy Lưu Tông Chu cầm đầu đại thần phái Thanh Lưu và Trần Tân Giáp cùng đều không nghĩ đến Chu Diên Nho sẽ thượng tấu vào lúc này, chỉ có Sùng Trinh Đế ngồi trên ghế rồng thở phào một cái.

Sùng Trinh Đế mặt không chút cảm xúc nói:

- Chu ái khanh sở tấu chuyện gì?

Chu Diên Nho không nhanh không chậm nói:

- Tam đường hội thẩm đã có kết quả, Thiên tổng Đại Đồng Đại Hồ Tử chính xác là đi qua Liêu Đông, những lời nói của Vương Tổng Binh là thật, nói cách khác việc cướp pháp trường đích thực là có nguyên nhân, hành động này tuy thuộc đại nghịch bất đạo, nhưng thần có thể nghĩ chuyện có nguồn gốc của nó, khẩn cầu Vạn Tuế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đặc xá tử tội cho Vương Tống Binh!

- À?

- Việc này...

- Đặc xá tử tội cho Vương Phác?

Tiếng nói Chu Diên Nho vừa dứt, đám đại thần phái Thanh Lưu đều ồn ào biến sắc, còn Trần Tân Giáp thì vui mừng quá đỗi! Chu Diên Nho thượng tấu Vạn Tuế đặc xá Vương Phác tử tội, không thể nghi ngờ là đang lên tiếng ủng hộ Trần Tân Giáp rồi! Hiện tại ai cũng biết Trần Tân Giáp và Vương Phác là châu chấu buộc trên một sợi dây thừng, chỉ cần Vương Phác không có việc gì, Lưu Tông Chu cũng không làm gì được Trần Tân Giáp rồi.

- Thỉnh cầu Vạn tuế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đặc xá Vương Tổng Binh tử tội!

- Vạn Tuế, thần cũng nghĩ Vương Tổng Binh tội không đáng chết!

- Vạn Tuế, vụ án của Đại Hồ Tử đã tra ra manh mối, Vương Tổng Binh kháng chỉ cướp pháp trường quả thật là có nguyên nhân.

Lễ Bộ Thượng thư Tạ Thăng, Công bộ Thượng thư Phạm Cảnh Văn, Lại bộ Thị lang Vương Tích Duyện, Tưởng Đức Cảnh, Binh bộ thị lang Nghê Nguyên Lộ. Ngụy Chiếu Thừa, Phó Tông Long, Binh Khoa Đô cấp sự trung Cung Đỉnh Nghiệt và môn sinh của Chu Diên Nho đều ra sức phụ họa, đại thần phái Thanh Lưu Lưu Tông Chu bất ngờ bị đánh lén, căn bản trong gấp gáp không tổ chức lực phản kích được đấy.

Ý vị sâu xa nhất cũng chính là thái độ của Sùng Trinh Đế.

Đại thần phái Thanh Lưu Lưu Tông Chu, Lý Bang Hoa này thật vất vả mới phản ứng được, vừa mới chuẩn bị bước ra phản bác, lại ngoài dự đoán của mọi người Sùng Trinh Đế phảy tay áo bỏ đi, xem như bị quần thần thỉnh tấu chọc giận, nhưng Chu Diên Nho lại biết, trên thực tế ông ta đã bẩm báo đúng ý Sùng Trinh Đế rồi.

Tại pháp trường cửa chợ.

Buổi trưa canh ba, nơi này sắp sửa diễn ra một hình phạt tàn khốc mà xưa nay chưa từng thấỵ, Nô tù Kiến Nô Hoàng Thái Cực, Lễ Thân Vương Kiến Nô Đại Thiện, còn có Tổng binh Đại Đồng Vương Phác đồng thời bị xử trách hình tại nơi này, phụ trách trật tự pháp trường là Ngũ quân Đô đốc phủ và Ngũ Thành Binh Mã Ti như lâm đại địch, hai ngàn quan quân Kinh Doanh được đưa vào pháp trường bố trí phòng vệ từ sớm.

Dân chúng bốn xã tám dặm đều tràn vào kinh thành, nội thành Bắc Kinh muôn người đều đổ xô ra đường, tranh nhau tận mắt nhìn thấy trận hành hình mà từ trước đến giờ có, bọn họ vừa sảng khoái lóc thịt sống Hoàng Thái Cực, rồi tiếp đến oán giận việc lóc sống thịt Vương Phác, bởi vì từ xưa đến nay không có người nào giống Vương Phác xui xẻo như vậy, lại để cho tên đầu sỏ bên địch tự tay mình bắt giữ chịu hình cùng lúc với mình, hơn nữa còn là trách hình!

Vừa qua khỏi giờ Tỵ, hai đội Cẩm Y Vệ liền áp ba chiếc xe chở tù chậm rãi ra khỏi Đại Minh môn, dân chúng hai bên đường phố vây xem phút chốc trở nên cuồng nhiệt, tranh nhau dùng tay ném đồ về hướng xe tù của Hoàng Thái Cực và Đại Thiện, Vương Phác ngồi ở một chiếc xe tù khác cũng bị vạ lây.

Rất nhiều dân chúng căn bản không biết ai là Vương Phác, ai là Hoàng Thái Cực, liền không biệt được ai tốt ai xấu mà ào đến.

Mặt Sẹo, Tiểu Thất còn có hơn 10 gia đinh liền xen lẫn trong vòng vây của dân chúng để xem, nhìn thấy Vương Phác bị dân chúng vây quanh tấn công, Mặt Sẹo giận tím mặt, lập tức lật tay rút dao, lại bị Tiểu Thất bên cạnh giữ lại quát lên:

- Mặt Sẹo, ngươi bình tĩnh đi, Chân tiên sinh đã nói hắn có biện pháp rồi, vào lúc này chúng ta không có khả năng làm loạn được.

Doanh trại ngoài thành, hành trướng của Vương Phác.

Một cái quan tài bằng gỗ lim tốt nhất đã được đặt trước ở trong lều, tiếng bước chân nhẹ nhàng của Trần Viên Viên từ sau trướng đi ra, quả nhiên Trần Viên Viên đã trang điểm rất kĩ, tô Nga Mi, môi son, còn phủ thêm áo cưới màu đỏ thẫm, càng toát lên vẻ kiều diễm đến mê người.

Hai gã gia đinh thân sắc chán nản mở nắp quan tài ra, nhưng sau đó lại quay người đi ra khỏi trướng.

Trần Viên Viên nói theo ra ngoài trướng một câu chúc phúc xem như đáp tạ, sau đó nhẹ nhàng bước vào quan tài bên cạnh, trên bàn đặt một cái đồng hồ cát, khi cát bên trong đồng hồ đã chảy hết hoàn toàn thì vừa lúc đến canh ba, Trần Viên Viên cũng nên ra đi theo Vương Phác rồi.

Pháp trường, Thái Thị khẩu.

Vương Phác, Hoàng Thái Cực còn có Đại Thiện đã bị trói lên cột hành hình, Hoàng Thái Cực và Đại Thiện bị trói cực kỳ chặt, còn Vương Phác thì trói cực kỳ lỏng, hiển nhiên, cho dù có giống nhau về trách hình thì điểm đó cũng là khác nhau đấy, giàu kinh nghiệm như đao phủ cũng có thể cho phạm nhân đã trúng đao vẫn không chết, cũng có thể khiến phạm nhân một đao đã chết ngay lập tức.

Đại Thiện đã hoảng sợ gào khóc, Vương Phác nhắm mắt lại chờ chết, Hoàng Thái Cực vẫn còn có tâm tư muốn nói với Vương Phác những lời châm chọc:

- Vương Phác ơi Vương Phác, người hãy xem thật kỹ đi, đây là Hoàng đế Minh Quốc mà ngươi nguyện ý trung thành đấy! Ngươi phá hủy Thịnh Kinh, bắt ta, nhưng hắn lại muốn đem ngươi và ta cùng nhau chém thành trăm ngàn mảnh, một Hoàng đế như vậy đáng giá để ngươi nguyện trung thành hay sao?

Vương Phác chỉ có thể giả câm giả điếc, không nói lời nào.

- Đáng tiếc.

Hoàng Thái Cực lắc đầu nói:

- Ban đầu ở Liêu Đông ngươi muốn quy thuận Đại Thanh, trẫm dám chắc đem ngươi đi san bằng Trung Nguyên, là Đại tướng quân đi chinh phục Đại Minh, biến ngươi trở thành người có công lớn khai quốc Đại Thanh, được hậu nhân trọn đời dược kính trọng và ngưỡng mộ! Nhưng hiện tại, người lại giống trẫm bị lóc thịt tại pháp trường, ngươi không cảm thấy oan ức sao?

Vương Phác vẫn im lặng.

Hoàng Thái Cực nói tiếp:

- Tống có Nhạc Phi, Minh có Vu Khiêm, Vương Phác ngươi không phái là tướng tài trung thành duy nhất bị giết oan, cũng không là người cuối cùng, nhưng Vương Phác ngươi có nghĩ cũng không dám nghĩ đến? Các ngươi vì nước tận trung, vì nước mà rong ruổi ngoài sa trường, cuối cùng là vì cái gì mà có kết cục như vậy? Cuối cùng là vì sao?

Nói xong lời cuối cùng, Hoàng Thái Cực đang hướng về phía dân chúng đang vây xem và quan binh phụ trách trật tự pháp trường la lớn:

- Đây là vì gian thần Minh quốc cầm quyền, đấu đá nhau, bọn họ dồn hết tâm tư để đối phó với người của mình! Quốc gia như vậy sớm muộn gì cũng vong, nó có đáng để các người trung thành hay không?

Giám trảm Tả Đô ngự sử Lưu Tông Chu không thể nhịn được nữa, đành phải hạ lệnh bịt miệng Hoàng Thái Cực lại.

Chân Hữu Tài, Tiểu Thất và hơn mười người gia đinh đang lẫn trong dân vây xem đã khẩn trương đến toát mồ hồi trán, nhìn thấy đã trưa, nhưng phía Ngọ môn lại không có động tĩnh gì, chẵng lẽ Vạn tuế gia lại quyết tâm muốn giết tướng quân sao? Tất cả bọn họ đã cố gắng, hai mươi vạn lượng bạc đã đút lót cho Chu Phủ, Điền Phủ còn có thái giám Vương Thừa An phải mất trắng sao?

Chỉ có Mặt Sẹo là bình tĩnh, tiêu sắc bén theo ống tay áo trượt vào lòng bàn tay! Nếu qua canh giờ nữa mà “cứu binh” của Chân Hữu Tài vẫn không xuất hiện, vậy y sẽ không chút do dự cướp pháp trường cứu người, còn có thể cứu được Vương Phác hay không, sau khi cứu Vương Phác ra khỏi thành Bắc kinh như thế nào thì Mặt Sẹo là không muốn nghĩ nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.