Chiều hôm đó, Vương Phác liền chuẩn bị lên đường trở về Đại Đông ngay. Bắc Kinh này, hắn đã ở đủ rồi.
Ngoài Quảng Cừ môn, Vương Phác đang lưu luyến chia tay Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật.
- Đại ca.
Thường Duyên Linh có chút không nỡ, nói:
- Hôm nay từ biệt không biết khi nào mới có thể gặp nhau.
Lý Tổ Thuật nói:
- Đại ca, hay là bọn đệ cùng với huynh đi Đại Đồng?
- Nói bừa.
Vương Phác cười nói:
- Các đệ đi Đại Đồng với ta làm gì?
Lý Tổ Thuật nói:
- Đương nhiên là để giết Kiến Nô rồi.
- Không cần.
Vương Phác nói:
- Cho hai người đi giết Kiến Nô nghĩa là không biết trọng dụng nhân tài rồi.
Lý Tổ Thuật toát mồ hôi, nói:
- Đại ca lại giễu cợt tiểu đệ.
Vương Phác khẽ mỉm cười, bỗng nhiên quay người, ngoắc tay nói:
- Đặt đồ lên đây.
Vừa ra lệnh một tiếng, gia đinh đã đặt hai chiếc rương lớn lên, mở ra trước mặt Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật. Thường Duyên Linh ngạc nhiên hỏi:
- Đại ca, đây là...
- Hai vị huynh đệ hộ vệ tiểu huynh từ Kim Sơn Vệ vào cung, dọc đường đã vô cùng vất vả, ở Tế Ninh còn bị mất vài trăm tướng sĩ.
Vương Phác dừng một chút rồi nói tiếp
- Trong rương này còn 20 vạn lượng bạc, coi như là phí cấp cho tướng sĩ Cẩm Y Vệ đã vất vả, cũng cấp tiền an ủi các tướng sĩ đã hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004398/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.