Chương trước
Chương sau
Hơn mười kỵ binh quân Minh và sáu mục dân kỵ binh Mông Cổ gần như là bắn tên cùng lúc, trong tiếng rít chói tai, Lang Nha tiễn sắc bén đã nhanh như tia chớp bắn về phía đối phương, sáu kỵ binh mục dân Mông Cổ vội ẩn thân dưới bàn đạp ý đồ tránh mũi tên, tuy rằng bọn họ có kỹ thuật cưỡi ngựa hạng nhất, nhưng vẫn có hai kỵ trúng tên, kêu thảm ngã từ trên ngựa xuống đất.

Trên lưng ngựa, thân hình to lớn của Trương hòa thượng chợt lóe lên quỷ dị, hai mũi tên nhọn bắn về phía y đã thất bại, bốn mũi tên khác bắn kỵ binh phía sau cũng đều bị tránh được, hơn mười kỵ binh quân Minh không bị tổn thương một cọng tóc nào, trong nháy mắt, bốn kỵ binh Mông Cổ còn lại đã gần ngay trước mắt trong đó có một vật cưỡi lao về phía Trương hòa thượng.

- Hàaa.!

Trương hòa thượng hét lớn một tiếng, xuất ra Mã đao sắc bén.

Hai kỵ giao qua. Trương hòa thượng chợt dùng tay trái cầm cương ngựa, cả người gần như từ trên lưng ngựa nhoài ra ngoài. Mã Đao trong tay phải thuận thể kéo ra.chỉ nghe một tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương vang lên, kỵ binh du mục Mông Cổ nghênh đón Trương hòa thượng đã bị chém thành hai đoạn, một nửa thi thể của gã nặng nề rơi xuống mặt có máu tươi đỏ sẫm thoáng chốc tưới đỏ mặt cỏ

khô vàng dưới thân thể gã.

Tiếng kêu thảm thiết thể lương không ngừng vang lên, ba kỵ du mục Mông Cổ còn lại cũng bị quân Minh không hề trì hoãn chém chết. Người Mông Cổ được xưng tụng dũng mãnh thiện chiến, nhưng lúc này đây bọn họ gặp phải lại không phải quân Minh bình thường, số quân Minh này có sức chiến đấu hơn xa quân Minh bình thường trong ấn tượng của kỵ binh Mông Cổ.

- Hàaá.

Trương hòa thượng một đao chém giết mục dân Mông Cổ, vật cưỡi vẫn tiến thẳng không hề dừng lại, như gió cuốn mây tan thổi quét qua, trong nháy mắt, hơn mười đỉnh nhà bạt đã gần ngay trước mắt, chỉ nghe bên tai tiếng kêu gào kinh hoàng của phụ nữ Mông Cổ và tiếng khóc nỉ non hoảng sợ của lũ trẻ.

Trương hòa thượng giống như dã thú cười ha hả, trong con ngươi đã toát ra sát khí lạnh căm căm, đột nhiên Mã Đao trong tay y giương cao lên không trung, dưới bầu trời xanh thăm vang lên thanh âm củay như tiếng sấm: - Các huynh đệ nghe cho kĩ, toàn bộ giết sạch, chó gà không tha!

Khi Vương Phác suất lĩnh đại đội kỵ binh đuổi tới khu quần cư này thì trời đã tối rồi.

Hơn mười đỉnh nhà bạt đã hoàn toàn bị xé nát, trên cỏ nơi nơi là khí cụ sinh hoạt của người Mông Cổ, còn có thi thể của người Mông Cổ, có người già, phụ nữ, và có cả những đứa trẻ đang lững chững tập đi thậm chí ngay cả chó Shepherd mà người Mông Cổ nuôi dưỡng cũng không có tránh được tử kiếp, chân chính là chém tận giết tuyệt, chó gà không tha.

Trương hòa thượng Suầt lĩnh hai trăm kỵ binh của gã sớm đã rời đi rồi nhiệm vụ của bọn họ là diệt trừ tai mắt có ở trên đường để mở đường cho đại đội nhân mã, bởi vậy thủy chung vẫn duy trì khoảng cách năm đến mười dặm.

Vương Phác nhìn sắc trời một chút, quay đầu lại quát:

- Truyền lệnh xuống đại quân tối nay hạ trại ngay tại đây.

- Vâng.

Tiểu Thất ầm ầm đáp lại, giục ngựa vội vã đi.

Quần lệnh của Vương Phác lần lượt được truyền đạt xuống, đám binh lính đều xuống ngựa. Sau khi buộc ngựa xong bèn tụm năm tụm ba tụ tập cùng nhau. Xe ngựa, xe bò và đồ gỗ còn sót lại trong hơn mười định nhà bạt của người Mông Cổ rất nhanh được tháo dỡ sạch sẽ, từng đống lửa trại được đốt dưới bầu trời đêm, đám lính dựng giá gỗ trên đống lửa, từng con dê béo được lột da rửa sạch, đặt lên trên giá, chưa tới nửa canh giờ ở trên thảo nguyên bắt đầu tỏa ra mùi dê nướng thơm lừng

Thời tiết tái ngoại rất lạnh, cưỡi ngựa ngược gió lao nhanh có thể làm người ta đông cứng lại, dù trên người mặc áo da để cực dày cũng không ngăn được gió lạnh len lỏi chui vào trong hành quán gấp gáp ca một ngày đội quân sớm đã người kiệt sức, ngựa hêt hơi nhưng khí thế của binh lính coi như không tệ, ít nhất tối nay họ không phải gặm lương khô rồi.

Chân Hữu Tài cuộn tròn thân thể của mình lại cố gắng giảm bớt gió lạnh chính diện xâm nhập. Sau đó chen sát gần bên đống lửa trại với điều kiện tiên quyết không bị lửa trại nướng cháy, nhưng dù là như thế y vẫn lạnh run cầm cập, oán hận chửi:

- Nơi quỉ quái này lạnh quá, nếu có Thiêu Đao Tử uống thì tốt biết bao.

- Ừ.

Tiêu Thầt ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa:

- Thiêu Đao Tử của Liêu Đông quả thật nóng như lửa, chỉ cần hai ngụm là hết lạnh ngay. Đại Đồng chúng ta không thể ủ ra được loại rượu mạnh như thế, hài, Chân tiên sinh, ngươi có thể sản xuất ra được Thiêu Đao Tử hay không? Nếu quay về nhớ ủ cho các huynh đệ mấy hũ lớn nhé, để vào mùa đông dùng chống lạnh.

- Điều này đương nhiên rồi

Chân Hữu Tài đắc ý nói:

- Mùa đông ở Liêu Đông cực kỳ rét buốt, không có Thiêu Dao Tử căn bản không thể chông chọi nổi, cho nên nhà nhà đều ủ rượu. Chân gia ta buôn bán nhân sâm làm nghiệp chính, thường xuyên phải vào rừng sâu núi thẳm, mỗi lần đi là mười ngày nửa tháng không có Thiêu Dao Tử sao được?

- Ồ.

Tiêu Thẩt chép chép miệng... nói:

- Thật là thèm hai ngụm Thiêu Đao Tư nóng bỏng quá.

Lã Lục ngồi bên bỗng nhiên cởi túi da dê bên hông xuống đưa tới trước mặt Tiểu Thất, nói:

- Thât ca, tiểu nhân có nửa cân rượu Phần, ngài muốn uông không?

- Lục tử ngươi hay lắm

Tiểu Thật đập một cái vào gáy Lã Lục, mắng:

- Có rượu sao không nói sớm?

Lã Lục gãi gãi đầu. Cười lục khục.

- Thất ca không nói, tiểu tiểu nhân sao biết ngài muốn uống,

Tiểu Thất giơ túi da để lên định uống nhưng đột nhiên nhớ ra gì đó, đặt túi xuống. Sau đó nói với Vương Phác:

- Tướng quân, ngài muốn uống hai ngụm không?

- Không cần, ngươi uống đi. Vương Phác vừa mới gặm xong đùi dê béo, nằm xuống cạnh đống lửa, thuận tay kéo áo khoác da hổ đắp lên người, cũng không ngẩng đầu lên, nói:

- Nói cho các huynh đệ, ăn no rồi thì nhanh chóng nghỉ ngơi, canh năm ngày mai đúng giờ xuất phát.

……

Quy Hóa.

Tiền thân của thành Quy Hóa là thành Đại Bản Thăng, do Mông Cổ Yêm Đáp Hãn xây dựng... được Minh Gia Tĩnh Đế ban tên, dựa theo ghi chép triều điện và tẩm điện bên trong thành tổng cộng bảy tầng, đông nam xây dụng nhà kho gồm ba lớp, trên thành dùng ngói trích thủy năm lớp, đủ thấy kiến trúc quy mô hết sức to lớn, nhưng tới giữa năm Sùng Trinh, Quy Hóa vài lần gặp phải họa chiến tranh, kiến trúc to lớn hùng vĩ từ lâu đã không còn sót lại chút gì.

Thậm chí ngay cả tường thành ngoài khuếch cùng nhiều năm thiếu tu sửa, nhiều chỗ đã bị sụp lún.

Bóng đêm rã rời, một dãy nhà bạt kéo dài bên trong thành đốt đèn đuốc sáng trưng, ánh lửa chiếu bóng dáng yểu điệu của phụ nữ Mồng Cổ lên vách nhà bạt, uống theo theo tiếng đàn du dương, trong gió lạnh thấu xương mơ hồ nghe dược nhưng tràng cười hô hố của đàn ông Mồng Cổ, xen lẫn trong đó là tiếng cười duyên dáng như chuông bạc của cô gái Mông Cổ.

Ngoài trướng vải dù là trời đông giá rét, nhưng trong lều lại ấm áp như mùa xuân, đám quyền quý của bộ tộc Thồ Mặc Đặc đang tránh ở trong lều của mình, uống rượu sữa ngựa, nhìn phụ nữ của mình ca hát khiêu vũ. Thời kỳ Yêm Đáp Hãn có quan hệ rất tốt với Đại Minh đã mang đến cho người Mông cổ vật tư sinh hoạt giàu có, cũng mang cách sống xa xỉ của quyền quý Đại Minh đến thảo nguyên.

Từ giữa năm Vạn Lịch Kiến Nô hưng khởi Liêu Đông, Đại Minh triều vẫn bị Liêu sự quấy đến sút đầu mẻ trán, đến hiện tại đã vài chục năm không dụng binh với Đại Mạc rồi, hơn nữa hiện nay lại là ngày tết Nguyên Đán quan trọng nhất trong truyền thống người Hán, đúng như Vương Phác và Chân Hữu Tài nghĩ, người Thổ Mặc Đặc căn bản cũng không nghĩ vào lúc này quân Minh sẽ xuất binh.

Bộ tộc Thổ Mặc Dặc cũng giống như tất cả các bộ tộc Mông Cổ khác, bọn họ đuổi theo đồng cỏ và nguồn nước để sinh sống định cư, là một dân tộc du mục rồ đầu rõ duôi, tuy rằng thời điểm Yêm Đáp Hãn thống trị Mông cổ ở Thổ Mặc Đặc Xuyên dựng lên rất nhiều thành Bản Thăng, nhưng công gần như là để cho đám quyền quý bộ tộc Thổ Mặc Đặc định cư, những mục dân Thổ Mặc Đặc vẫn phải sống trong lều cỏ nhà bạt chung quanh thảo nguyên như cũ.

Dân tộc du mục nhất quán toàn dân là binh, bình thường những mục dân này đều phân tán trên thảo nguyên rộng lớn, chỉ có lúc tới thời điểm phải xuất chinh, thủ lĩnh bộ lạc mới có thể hạ lệnh tiễn triệu tập những dân chăn nuôn phân tán này lại, sau đó họ sẽ từ dân chăn nuôi nhanh chóng biến thành kỵ binh Mông cổ dũng mãnh thiện chiến.

Người Thổ Mặc Đặc không thể nghĩ được rằng quân Minh sẽ đến đánh lén, đương nhiên cũng không có khả năng phát hiện sự việc hạ lệnh tiền triệu tập mục dân ở trên thảo nguyên lại, quân thường trực đóng ở bên trong thành Quy Hóa chỉ có bốn trăm kỵ binh Mông Cổ. Bốn trăm kỵ binh Mông Cổ này là đội thân vệ của Thổ Mặc Đặc Hãn. Sau khi Hoàng Thái Cực chinh phục Mông Cổ đã có quy định rõ ràng đổi với đội thần vệ của thủ lĩnh các bộ tộc có quy mô.

Đêm đã khuya, gió Bắc đang gào thét mãnh liệt.

Thổ Mặc Đặc Hãn cùng bốn trăm thân kỵ sớm đã chui vào trong nhà bạt ấm áp, lúc này đang say ngủ, chỉ có trên bốn lầu quan sát còn có người Thổ Mặc Đặc đang cảnh giới, tuy nhiên đó cũng chỉ là tượng trưng. Người Thổ Mặc Đặc được bố trí canh gác trên lâu quan sát chỉ có một mục đích duy nhất chính là phòng ngừa dã thú xâm nhập.

Trăng sáng như câu, treo trên bầu trời, khắp nơi tối đen như mực.

Bóng ma tử vong đang đạp trên ánh trăng u ám chậm rãi tới gần thành Quy Hóa, lính gác Thổ Mặc Đặc trên lầu quan sát còn đang trong giấc mộng, gió lạnh thấu xương rít gào đã che giấu tất cả những tiêng động nhỏ.

Cạch!

Một cành Lang Nha tiễn sắc bén từ trong âm u đột nhiên bắn ra, chuẩn xác bắn thủng cổ họng của binh Thổ Mặc Đặc đang canh gác. Thân hình của binh lính canh gác chấn động kịch liệt. Sau đó chậm rãi giơ tay lên muốn rút mũi tên trong cổ họng mình ra, thật đáng buồn là tay gã mới đưa lên được một nửa lập tức đổ ập xuống.

Lính gác Thổ Mặc Đặc muốn hô to, nhưng trong cổ họng vỡ tan chỉ có những tiếng rít rít không thể nghe thấy.

Trong gió lạnh gào thét mãnh liệt, thân hình to lớn của lính gác Thổ Mặc Đặc cuối cùng đổ hẳn xuống, gần như là đồng thời gã ngã xuống đất, hai bóng đen liền đặt chân lên lỗ châu mai, đáp nhẹ tênh xuống bên cạnh gã. Lính gác Thổ Mặc Đặc đột nhiên như hồi quang phản chiếu bỗng mở trừng to hai mắt, trong con ngươi toát lên thần sắc khó tin.

Không ngờ là binh lính Đại Thanh!

Tại sao Đại Thanh lại dần binh đánh lén thành Quy Hóa?

Bóng tối vô tận chụp tới, hoàn toàn nuốt chửng linh hồn của binh lính canh gác Thổ Mặc Đặc, tận đêm lúc chết gã cũng không rõ tại Sao Đại Thanh binh lại muốn tới đánh lén thành Quy Hóa.

Bên ngoài thành Quy Hóa.

Vương Phác ở trên ngựa đón gió lạnh thẩu xương, phía sau hắn là hai ngàn kỵ binh Đại Minh, đông nghìn nghịt dưới bầu trời đêm, tất cả chiến mã cũng đã chụp miệng lặng ngắt như tờ, đám lính lấy ra Mã Đao sắc bén, giống như dã thú ngửi thấy mùi con mồi nhe hàm răng sắc nhọn, toát ra hàn quang âm u lạnh lẽo dưới bầu trời đêm. Có lẽ là người Thổ Mặc Đặc quá sơ suất, có lẽ là số của Vương Phác quá tốt, bất kể nói thế nào thì Vương Phác cùng bốn ngàn đại quân đã thần không biết quỷ không hay lên tới ngoài thành Quy Hóa, lúc này sắc trời vừa mới qua nửa đêm.

Vương Phác quyết định khởi xướng tấn công ngay trong đêm.

Đều nói con người tỉnh lực và thể lực là có hạn, mà khi con người lâm vào trạng thái phần khởi nào đó, họ sẽ vượt qua cực hạn của tinh thần và thể lực, Vương Phác tin tưởng hắn và bốn ngàn tướng sĩ – thủ hạ của hắn cũng đủ phấn khởi, bởi vì trong thành Quy Hóa trước mặt có đồ vật có phụ nữ, dê bò súc vật, còn có lượng lớn vàng bạc châu báu mà bọn họ muốn.

Để kích thích nhiệt huyết của đám lão binh lưu manh hành quân, Vương Phác hứa hén sau khi bọn họ lên được vào thành Quy Hóa, họ sẽ có một buổi tối muốn làm gì thì làm.

Trong khoảnh khắc của động thành Quy Hóa đang đóng chặt bỗng chậm rãi mở ra. Trương hòa thượng, Thành Toàn từ trong cửa thành xuất hiện, cầm cây đuốc trong tay ra sức vẫy.

Đón gió lạnh, Vương Phác lớn tiếng hét.

- Tiểu Thất!..."

Tiểu Thầt Vội giục ngựa tiền lên.lớn tiêng nói:

- Có mặt.

Vương Phác nói to:

- Lập tức truyền lệnh cho Râu Rậm, Đường Thắng triển khai hỏa súng bảo vệ ba cửa bắc tây nam, không cho một người nào chạy thoát!

- Vâng!

Tiểu Thất vâng một tiếng, quay đầu truyền lại mệnh lệnh.

Trong nháy mắt, chín thân kỵ binh đã phân chia làm ba hướng khác nhau thúc ngựa đi. Vương Phác rút yêu đao ra, giơ cao lên đỉnh đầu hồ lớn:

- Đánh hạ Quy Hóa, chó gà không tha!

- Đánh hạ Quy Hóa. Chó gà không tha!

- Đánh hạ Quy Hóa. Chó gà không tha!

- Đánh hạ Quy Hóa. Chó gà không tha!

Hai ngàn kỵ phía sau Vương Phác ầm ầm đáp lại tiêng gầm kịch liệt lập tức phá vỡ đêm đông tịch mịch, ngay sau đó Vương Phác nhẹ nhàng chém yêu đao về phía trước, hơn hai ngàn kỵ tướng Sĩ Đại Minh sớm đã không bình tĩnh được nữa thoáng chốc như hồng thủy vỡ đê mãnh liệt lao về trước, thổi quét về hướng thành Quy Hóa.

*********

Nha trướng Đại Hãn.

Thổ Mặc Đặc Hãn và vài tên quý tộc đang thưởng thức kình ca nhiệt vũ của nữ lang Mông Cổ, bỗng nghe bên ngoài trướng vải vang lên những tiếng hò hét đinh tai nhức óc, lại có những tiêng chân ù ù làm mặt đất rung động đi đến, Thổ Mặc Đặc Hãn và các quý tộc trông trướng thoáng chốc mặt tái mét, nghe thanh thế này rõ ràng là có ngàn vạn kỵ binh đang đánh tới hướng thành Quy Hóa!

- Sao lại the này? Xảy ra chuyện gì?

Thổ Mặc Đặc Hãn đứng bật dậy, vén trướng đi ra ngoài, hơn mười võ sĩ bên ngoài trướng vải ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Thổ Mặc Đặc Hãn giận giữ nói:

- Mau đi ra trước xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Vâng.

Hai gã võ sĩ Mông Cổ lên tiếng, đang định chạy đi, bỗng trên đường dài phía trước

xuất hiện cây đuốc rậm rạp, cây đuốc này giống như là một con Hỏa Vũ Trường Long từ cửa đông mãnh liệt mà Vào thành Quy Hóa theo ánh lửa đỏ rực. Thổ Mặc

Đặc Hãn và các quý tộc đứng. Sau gã hoảng sợ phát hiện, đó không ngờ là kỵ binh quân Minh.

- Chết tiệt, là quân Minh!

- Không có khả năng, sao quân Minh dám đến đánh lén thành Quy Hóa chứ?

- Chết tiệt, có gì mà không thể, người ta đã giết vào thành rồi!,

- Ta muốn giết đám du kỵ binh lười biếng kia, không ngờ để quân Minh thần không biết quỷ không hay tiên được vào thành Quy Hóa!

Các quý tộc Thổ Mặc Đặc quá sợ hãi. Thổ Mặc Đặc Hãn dù sao cũng có kinh nghiệm chiến trận, tuy rằng thân đang ở hiểm cảnh nhưng vẫn không hề rối loạn, vội quát đội trưởng thần Vệ ở ngoài trướng Vải.

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau triệu tập vệ đội triệu tập vệ đội, ngăn quân Minh chết tiệt này, không thể đê bọn chúng xông tới không được để bọn chúng

xông tới gần Hãn trướng!

- Vâng!

Đội trưởng thân vệ đáp lời, phi thân lên ngựa phóng đi.

Thổ Mặc Đặc Hãn lại quay đầu quất đám quý tộc Thổ Mặc Đặc:

- Mấy người các ngươi cũng đừng đứng ngây ở đây nữa, mau quay vào lều lớn thu dọn vàng bạc châu báu trang sức, nhanh chóng trốn khỏi cửa tây phá vây thoát ra ngoài thành đi!

Đám quý tộc Thổ Mặc Đặc đáp lời tản đi như chim thú.

Lúc này, kỵ binh quân Minh từ cửa đông đánh vào thành đã giết đến trung tâm thành Quy Hóa, rất nhiều người Mông Cổ còn có người Nữ Chẩu buôn bán ở Quy Hóa, thậm chí là người Hán cũng không biết xảy ra chuyện gì, đều từ trong trướng vải và nhà đất kêu la hỗn loạn lao ra xem rốt cuộc là có chuyện gì, kết quả toàn bộ vô tình lọt vào trận tàn sát của kỵ binh quân Minh!

Khắp nơi đều là cư dân Quy Hóa chạy trốn tán loạn, khắp nơi đều là thiết kỵ quân Minh rong ruổi khắp nơi đều là giết chóc máu tanh!

Vương Phác đã có lệnh đánh hạ Quy Hóa, chó gà không tha!

Không thể trách Vương Phác lòng dạ đọc ác, bởi vì hắn biết rõ tính nguy hiểm của dân tộc du mục, người nhân từ buông tha cho đám dân du mục này, khi quay đầu bọn họ sẽ cầm lấy cung tiễn và dao bầu, trở thành dũng sĩ Mông Cổ dung mãnh thiện chiến nhất, bọn họ sẽ khiến tướng sĩ quân Minh trả một giá lớn bằng máu.

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, Vương Phác tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm ngu xuẩn này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.