Vương Phác mang theo hai ngàn nhân mã hai ra hai vào từ trong quân Khoa Nhĩ Thấm, trước sau cứu ra Trương hòa thượng và đường thắng, thật vất vả thoát khỏi sự đuổi giết của kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, khi đang chuẩn bị trở về đại doanh, Lã Lục có nhãn lực tốt bông chỉ ngón tay về hướng tây nam, kêu to:
- Tướng quân ngài xem kìa, nơi đó hình như có quân đội Đại Minh chúng ta đang chém giết cùng với người Khoa Nhĩ Thấm!
- Thật vậy sao?
Đám người Vương Phác, Mặt Sẹo, Trương hòa thượng, Đường Thắng đều quay đầu lại, tay đáp trán nhìn về hướng tây nam, quả nhiên thấy một đại đội kỵ binh đang tả xung hữu đột trong kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, nhân số của đội kỵ binh kia không quá nhiều, tối đa cũng chỉ có một ngàn rưỡi kỵ, đang giằng co một chỗ với đám kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm!
- Là quân đội của triều Đại Minh chúng ta thật sao?
- Kỳ lạ, Tam Bất Lạt Xuyên trừ chúng ta ra lại có một quân đội Đại Minh khác nữa sao?
Đường Thắng tập trung quan sát nửa ngày, bỗng kêu to:
- Tướng quân, hình là là Thiên nhân đội của Triệu Tín!
- Cái gì, Triệu Tín?
- Đúng là Triệu Tín!
Đường Thắng khẳng định, nói to:
- Chính là y!
Vương Phác thầm giật mình, trước mắt đột nhiên hiện lên một người đàn ông.
Lúc trước Vương Phác phái Đường Thắng lựa chọn hai ngàn lão binh trong gần hai vạn tướng sĩ trấn Đại Đồng, Triệu Tín cũng rất muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004329/chuong-104-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.