Lúc này, Vương Phác mang theo quân đội của hắn vượt qua sông Tích Lạp Mộc Luân, đi tới dưới chân Âm Sơn.
Mười lăm ngày hành quân này là một lần hành quân vượt qua mọi khó khăn gian khổ, rất nhiều lão binh anh dũng không chết trên chiến trường, không chết dưới loan đao của người Mông Cổ, cũng phải uất ức bị đông cứng mà chết, bởi vì bọn họ sợ bị người ta phát hiện, không dám đốt lửa. Chỉ vẻn vẹn mấy đỉnh lều ấm áp để sử dụng cho cho binh bị thương tránh rét, rất nhiều người chỉ có thể chen chúc với nhau dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho nhau.
Kết quả thường khi buổi sáng thức dậy có người khi đẩy đồng bạn của mình đã phát hiện hắn đã sớm đông cứng thành tượng băng từ lúc nào rồi!
Giá lạnh không phải là kẻ thù duy nhất của Vương Phác bọn họ, sau giá lanh, đói khát cũng đang đánh úp lại bọn họ.
Vương Phác vốn cho người chuẩn bị lương khô nửa tháng, nhưng trên chân núi chờ đợi năm ngày, cho nên sau khi xuất phát cũng chỉ còn lương khô cho mười ngày. Dù có ăn tiết kiệm thì cũng thêm được năm ngày, hiện tại, lương khô đã gần như cạn kiệt rồi, tiếp sau đó mọi người cũng chỉ có thể cào tuyết đỡ đói thôi.
Dọc theo đường đi, Vương Phác bọn họ cũng không gặp doanh địa người Mông Cổ, cướp bóc người Mông Cổ thuận tiện đánh bữa ăn ngon tự nhiên cũng đã thành si tâm vọng tưởng, đây không phải là bởi vì vận khí họ không tốt, mà là bởi vì băng tuyết ngập trời, người Mông Cổ sớm đã đuổi gia súc dê bò của họ đi trại tránh đông, mà trại của người Mông Cổ thiết lập phần lớn ở vùng núi bên cạnh thảo nguyên, bởi vì thung lũng nơi đó tránh gió, cũng có thể tránh được bão tuyết xâm nhập.
Đi liên tiếp, Vương Phác lại cảm thấy đói khát, lấy tay tháo túi lương khô từ trên vai xuống lấy ra bánh bao không nhân vừa cứng lại vừa lạnh, véo một miếng nhỏ, còn lại hơn phân nữa lại nhét vào trong túi, sau đó lại vốc một nắm tuyết trên đất cùng với non nửa chiếc bánh nhét vào miệng.
Bất chợt nhét tuyết vào trong miệng, Vương Phác hít một hơi lạnh, nhưng hắn vẫn chịu được, dùng nhiệt độ cơ thể để hòa tan tuyết thành nước, khi bánh bao cũng tan rồi, mới có thể nuốt xuống được.
Bánh này vừa cứng vừa lạnh lại không, có người còn chẳng có gì để ăn.
Vương Phác quay đầu lại vừa lúc thấy Lã Lục lắc lắc đầu, liền mơ hồ hỏi:
- Lục Nhi, ngươi đói bụng à?
- Không đói.
Lã Lục khẩn trương lắc đầu đáp:
- Tiểu nhân vừa ăn bánh không nhân rồi.
- Thật sao?
Vương Phác nửa tin nửa ngờ hỏi:
- Lương khô của ngươi không còn để ăn à?
- Không ạ.
Lã Lục vỗ vỗ vào túi của mình, nói:
- Tướng quân, ngài xem, phồng to đây này.
Vương Phác nhìn nhìn, quả nhiên túi lương khô của Lã Lục phồng to, lại sờ vào túi lương khô của mình, còn thừa lại non nửa miếng, liền tin ngay, cau mày nuốt miếng bánh không nhân vào bụng, rồi mới quay lại tiếp tục đi, nhưng khoảnh khắc qua khóe mắt dường như phát hiện Lã Lục lảo đảo sắp ngã.
Vương Phác vội quay lại, quả nhiên thấy Lã Lục đã ngã trên đất, tiểu tử vừa rồi còn nhìn như sinh long hoạt hổ lúc này đã hôn mê bất tỉnh rồi, vừa lúc Triệu Tín đến bên cạnh ngồi xuống vạch mắt Lã Lục ra nhìn nhìn, lắc đầu thở dài nói:
- Huynh đệ này đói quá rồi, không xong rồi.
- Đói ư?
Vương Phác giật mình mở to hai mắt:
- Không thể nào.
Triệu Tín chán nản nói:
- Tướng quân, hắn thật sự là quá đói đấy.
Ánh mắt của Vương Phác rơi vào túi lương khô của Lã Lục, lại nhìn các huynh đệ khác, chỉ thấy túi lương khô của họ đã xẹp lép rồi, lại thò tay sờ sờ và non nửa miếng lương khô còn lại trong túi mình, đột nhiên hắn đã hiểu, vội ngồi xuống cởi túi lương khô trên người Lã Lục xuống.
Vương Phác mở túi lương khô của Lã Lục ra, bên trong nào có lương khô gì, rõ ràng đều là đá và bùn.
Vương Phác cảm thấy hai mắt nóng lên, quay ngoắt đầu đi chỗ khác, hắn đã hiểu hết rồi! Khó trách mấy ngày nay nhân lúc Vương Phác đang ngủ say, Lã Lục thường sờ soạng túi lương khô của hắn, Vương Phác còn tưởng rằng tiểu tử này không chống đói được muốn lấy thức ăn của hắn, nhưng sự thật lại ngược lại, Lã Lục luôn lén đem lương khô của mình nhét vào túi lương khô của Vương Phác hắn, mà cậu ta thì ngày ngày ngậm tuyết cho đỡ đói, cho nên mới dẫn đến đói như vậy!
- Người đâu.
Vương Phác ôm lấy Lã Lục đã hôn mê sâu, thê lương rống to:
- Mau tới đây.
Các huynh đệ đang hành quân gian nan rất nhanh túm năm tụm ba vây quanh, Đường Thắng và Trương hòa thượng chen đến trước mặt Vương Phác, hỏi:
- Tướng quân, ngài có gì chỉ bảo?
- Đào.
Vương Phác chỉ chỉ dưới chân, quát lớn:
- Đào tuyết rơi lấy cỏ khô ra, càng nhiều càng tốt, lập tức đốt lửa.
- Tướng quân.
Triệu Tín khẽ nhắc nhở:
- Giữa ban ngày mà đốt lửa sẽ gây ra chú ý rất lớn, nếu chẳng may dẫn kỵ binh Mông Cổ tới thì làm sao?
- Không quản được nhiều như vậy nữa.
Vương Phác quát to:
- Dù sao thì đi nữa cũng đông chết, các huynh đệ đều là chết cả, sao không trước khi chết sưởi thật ấm vào? Mau, đao cho bản tướng quân, đào lấy cỏ khô lập tức đốt lửa!
Các tướng sĩ sớm đã bị cái rét làm cho khó chịu đựng được nữa lập tức hoan hô, bắt đầu giữ vững tinh thần bới tuyết đọng, đào cắt cỏ khô từ trong tuyết ra, may mắn tuyết ở phụ cận Âm Sơn rơi không lớn, trên cỏ khô chỉ bao phủ một lớp tuyết mỏng, không bao lâu, các huynh đệ đã cắt được cỏ khô, chất thành mấy chục đống lớn, sau đó đánh hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) quăng vào đống cỏ khô, lửa lập tức bốc cháy bùng bùng, các tướng sĩ bị đông lạnh dày vò đã lâu không được sưởi ấm lập tức chen chúc đứng vây quanh.
Vương Phác và Triệu Tín đặt Lã Lục bên cạnh đống lửa, lại lấy một khối bánh ở trong túi lương khô ra nướng thơm bên đống lửa, lại dùng tuyết để hòa tan thành nước, cẩn thận đưa vào miệng Lã Lục, Triệu Tín còn cẩn thận bốc nắm tuyết cho vào trong nón trụ sắt của mình, sau đó dùng yêu đao dựng nón trụ để đun thành nước, đợi khi nước ấm lên mới nhỏ mấy ngụm vào miệng Lã Lục, mấy ngụm nước ấm cùng mới những miếng bánh nhỏ trôi xuống bụng, Lã Lục mới chậm rãi mở mắt, thoáng đã hồi phục tinh thần được một chút.
Lã Lục thấy bánh ngô trong tay Vương Phác, gắng gượng ngồi dậy, nói:
- Tướng quân, cái này..
- Đừng cử động.
Vương Phác khẽ ấn Lã Lục xuống, nói:
- Tiểu tử này, lúc này ngươi đã giỡn bản tướng quân thảm rồi đấy.
- Tướng quân.
Lã Lục yếu ớt nói rất chân thành:
- Chi quân đội này có thể không có Lã Lục, nhưng không thể không có tướng quân được, nếu ngài đói chết, tất cả huynh đệ đều không có ai để trông cậy rồi.
Vương Phác đau lòng, suýt nữa rơi nước mắt.
Tâm tình của hắn lúc này vừa vui mừng vừa khổ sở, vui mừng vì cuối cùng hắn đã giành được sự tán thành của các tướng sĩ, họ thà từ bỏ tính mạng của bản thân cũng phải liều chết bảo vệ hắn. Vương Phác tin tưởng các tướng sĩ cũng đều giống như Lã Lục, đây chẳng phải là quân đội tuyệt đối hiệu trung với hắn mà hắn tha thiết mơ ước đó sao?
Nhưng khiến hắn cảm thấy khổ sở chính là các huynh đệ tốt như vậy, hắn lại không có biện pháp để đưa toàn bộ bọn họ về Đại Đồng, họ đã thật sự đói khổ lạnh lẽo rồi, đã cùng đường bí lối rồi, trừ phi xuất hiện kỳ tích, nếu không trong hơn hai ngàn người còn sống này, có thể còn tồn tại hơn một nửa trở về Đại Đồng cũng coi như không tệ.
Nếu vận khí không tốt gặp phải đại đội kỵ binh Mông Cổ, vậy thì kết cục sẽ là toàn quân bị diệt.
Đại Đồng, đại viện Vương gia.
Trần Viên Viên đang ngồi trong Ái các nhìn tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ mà ngẩn ngơ, chớp mắt Vương Phác đã mang binh xuất chính đã gần một tháng, Tiểu Thất và Chân tiên sinh nửa tháng trước cũng đã trở lại, nhưng đến giờ Vương Phác vẫn không có tin tức gì, nàng nhớ đến tình lang, ngày ngày dựa cửa sổ, mỏi mắt ngóng chờ.
Cửa hông của Noãn các két một tiếng, Nộn Nương bưng một bát súp đi đến, thấy Trần Viên Viên đang ngồi trước cửa sổ, cửa sổ còn không đóng, bèn khẩn trương bước nhanh tới đóng kỹ cửa sổ, hậm hực nói:
- Phu nhân à, ngài giờ đang mang thai, không thể không quý trọng bản thân như vậy, Trương mụ nói gặp gió lạnh là động thai đó.
- Nào có nghiêm trọng như vậy? Vẫn chưa được hai tháng mà.
Trên gương mặt trắng nõn của Trần Viên Viên đỏ ửng, hai tay không tự chủ khẽ xoa lên bụng mình, đôi mắt to tròn xinh đẹp trở nên mềm mại, khóe miệng quyến rũ mê hồn nở nụ cười, hai phần vui sướng, ba phần say mê, cũng có hạnh phúc vô bờ.
Nộn Nương đặt bát súp kia ở trên bàn, định tới đỡ Trần Viên Viên.
Trần Viên Viên khẽ gạt cánh tay nhỏ bé của Nọn Nương, sẵng giọng:
- Không cần, ta tự đi.
- Phu nhân.
Nhìn miệng nhỏ nhắn của Trần Viên Viên nhấp bát súp, Nộn Nương bỗng vui mừng nói:
- Nếu tướng quân trở về biết ngài mang thai, không biết sẽ vui sướng đến thế nào đâu?
- Ôi.
Vừa nhắc tới Vương Phác, tất cả những hạnh phúc và vui sướng trên mặt Trần Viên Viên đều hòa thành phiền muộn, nàng khẽ đặt bát súp xuống bàn, thở dài, tay chống má chán chường nói:
- Chàng ấy, còn không biết khi nào mới trở về đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]