Đại Mạc, phía bắc chân núi Âm Sơn.
Sau khi được sưởi ấm và nghỉ ngơi chỉnh đốn trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đại đội nhân mã lại bước trên hành trình, tuy rằng đường trở về Đại Đồng gian nan khó đi, nhưng dù khó khăn hơn nữa cũng vẫn phải đi.
- Các huynh đệ. - Vương Phác bước đi ở trong đội ngũ, hét lớn:
- Bản tướng quân dạy các ngươi hát một ca khúc.
- Tướng quân, là bài gì ạ?
Vương Phác vừa dứt, liền có binh lính hỏi:
- Có phải là một tiểu khúc không?
- Không dài đâu. – Vương Phác nói:
- Tuy nhiên tiểu khúc này cần mọi người cùng hát mới toát lên tinh thần, mọi người gắng sức hát, lúc hành quân sẽ không thấy cực khổ nữa.
- Có thật thần kỳ như vậy không?
- Tướng quân, không phải ngài gạt chúng ta đấy chứ?
Râu Rậm, Đường Thắng, còn có mấy Bả tổng đều ồn ào.
Vương Phác nói:
- Vậy được, bản tướng quân sẽ hát một đoạn cho các ngươi nghe trước, các ngươi nghe cho kỹ.
Dứt lời, Vương Phác hát lớn, bài này chính là ca khúc quân sự “Lá cờ tung bay” hậu thế.
“Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang, thương vác trên vai đeo bên hông, nhiệt huyết nhiệt huyết trào dâng như thủy triều.
Cờ bay bồng bềnh, ngựa đang rền vang, nam nhi nam nhi nam nhi đền nợ nước.
Nhanh phấn khởi chờ là lão bệnh phu, nhanh đoàn kết chớ là vụn cát rơi, nhanh phấn khởi chớ là lão bệnh phu, nhanh đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004315/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.