Chân Hữu Tài đi như chạy về phía phòng lò sưởi, khi thấy Vương Phác, y không kìm được thổn thức, khóe mắt lấp loáng ánh lệ. Thấy vậy, Vương Phác cũng cảm khái, lúc này nhớ lại ngày đó mình kiên quyết đưa ra quyết định tấn công Tam Bất Lạt Xuyên, thật sự là mạo hiểm, chẳng khác nào đem tính mạng của mình và mấy ngàn tướng sĩ ra đánh cược, suýt nữa tất cả đã không còn sống mà quay về.
- Tướng quân.
Chân Hữu Tài nghẹn ngào:
- Ty chức rất lo lắng, rất lo...
- Ha ha, lo ta sẽ không về được sao?
Vương Phác cười ha hả, kéo Chân Hữu Tài ngồi xuống, nói:
- Ta mạng lớn, không chết được, dù có chết Diêm Vương cũng không dám tiếp nhận, đành phải thả ta về.
Chân Hữu Tài dạ một tiếng, hỏi:
- Dọc đường, tướng quân và các huynh đệ nhất định đã phải chịu nhiều vất vả?
- Có lẽ vậy, chuyện này nói ra thì dài lắm.
Vương Phác nói:
- Trước tiên nói một chút về ngươi đi, hai chuyện kia thế nào rồi?
Chân Hữu Tài nói:
- Khoan nói hai chuyện đó đã, hiện giờ có một chuyện rất gấp cần làm trước.
Vương Phác hỏi:
- Chuyện gì?
Chân Hữu Tài đáp:
- Sáng sớm hôm nay, Trương Tử An đích thân đến cục hỏa dược, nói với ty chức rằng trong cung đã phái Cẩm y vệ đến Đại Đồng, đang ẩn trong đại vương phủ.
Vương Phác cau mày hỏi:
- Tin này có đáng tin cậy không?
- Tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004303/chuong-109-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.