Chương trước
Chương sau
A Tế Cách cười to như điên, nói với một Tham Lĩnh phía sau:

- Đa Minh A, ngươi mang ba Ngưu Lục này đánh hạ đám Nam Minh mọi rợ.

- Vâng!

Tham Lĩnh Đa Minh A vội vàng đồng ý, lĩnh mệnh đi.

Nỗ Nhĩ Cáp Xích khi mới thành lập chế độ Bát Kỳ Kiến Nô, dùng ba trăm người làm một Ngưu Lục, thiết lập Ngưu Lục Ngạch Chân, cũng gọi là Tá lĩnh, năm Ngưu Lục làm một Giáp Lạt, thiết lập Giấp Lạt Ngạch Chân, cũng gọi là Tham Lĩnh, năm Giáp Lạt làm một Cố Sơn, cũng chính là Kỳ, thiết lập Cố Sơn Ngạch Chân, còn gọi là Kỳ Chủ, cũng gọi là Đô Thống.

Sau khi Hoàng Thái Cực kế vị, xuất phát từ suy xét củng cố thế lực hoàng quyền vài lần tiến hành phân chia đối với nội bộ Kiến Nô, Bát Kỳ thuộc Ngưu Lục cũng nhiều lần thay đổi, số lượng Ngưu Lục của ba Kỳ trên ngày càng gia tăng, số lượng Ngưu Lục của ba Kỳ dưới ngày càng giảm bớt, nói chung số lượng Ngưu Lục của từng Kỳ cũng không phải cố định không thay đổi, nhưng Kỳ đinh của mỗi Ngưu Lục vẫn luôn cố định, vẫn là ba trăm người.

Đa Minh A điểm ba Ngưu Lục đủ chín trăm trọng kỵ Kiến Nô tách ra từ đại đội kỵ binh Kiến Nô, thẳng hướng về phía Râu Rậm, Măt Sẹo đang dẫn đầu hai nghìn hỏa thương thủ, theo khoảng cách đến gần, Đa Minh A giơ cao mã đaođao thét một tiếng dài, phía sau chín trăm kỵ binh Kiến Nô lập tức lấy Ngưu Lục làm đơn vị xếp thành một hàng, ba Ngưu Lục tạo thành trận hình xung phong ba hàng trước sau.

Đa Minh A lại chỉ mã đaođao trong tay về phía trước, chín trăm kỵ binh Kiến Nô nhất thời giống quỷ gào thét lên, bắt đầu giục ngựa tăng tốc xung phong, chỉ thấy đầu ngựa di chuyển, gót sắt bốc lên, bụi mù cuồn cuộn nổi lên, xông thẳng lên trời, tuy rằng chỉ có chín trăm kỵ binh, nhưng thanh thế lại đủ để cho tuyệt đại đa số tân binh kinh hãi lạnh mình.

Hai Hoả thương đội ra khỏi thành có một nửa là tân binh, nhìn thấy trận thế của kỵ binh Kiến Nô như thế, những tân binh này chưa từng ra chiến trường, thậm chí ngay cả máu cũng chưa từng nhìn thấy nhiều đến thế nên ai cũng sợ đến mặt mũi trắng bệch ra, cả đám bắt đầu run lẩy bẩy, nếu bên cạnh không có những lão binh điềm tĩnh tự nhiên chỉ sợ không đợi kỵ binh Kiến Nô vọt đến trước mặt thì đã lập tức tan tác rồi.

- Dừng lại!

Râu Rậm ở tuốt đằng trước bỗng nhiên giơ yêu đao lên.

- Bày trận.

Mặt Sẹo theo sát phía sau Râu Rậm cũng rống to khan cả giọng:

- Bày trận ngay tại chỗ!

Hỏa thương đội đã được trải qua huấn luyện đội ngũ nghiêm khắc ở đại doanh núi Lôi Công, từ một Bách Nhân Đội đến năm mươi Bách Nhân Đội, binh lực khác nhau xếp trong đội ngũ tiến lên khác nhau, cũng không xếp và đội xạ kích, đội xạ kích của hai ngàn hoả thương thủ được xếp mỗi hàng năm trăm người, trước sau xếp thành bốn hàng.

Sự xuất hiện của đạn xác giấy khiến tốc độ bắn của nhóm hoả thương thủ được đề cao, bốn đợt luân phiên bắn đủ để đảm bảo kéo dài hoả lực.

Mặt Sẹo ra lệnh một tiếng, hai mươi Bả tổng nhanh chóng mang theo Bách nhân đội của mình, mỗi người vào vị trí riêng của mình. Không đến một lát, hai ngàn hỏa thương thủ cũng đã bày xong đội ngũ xạ kích nghiêm mật, những tân binh kia tuy rằng sợ hãi, nhưng thời gian dài huấn luyện quân sự cũng đã phát huy tác dụng, đơn giản xếp theo đội không còn gây nên lộn xộn nữa.

- Đội thứ nhất….

Râu Rậm chậm rãi xoay người giơ yêu đao, thần sắc lạnh lùng nhìn kỵ binh Kiến Nô phía trước, mãnh liệt quát:

- Chuẩn bị!

Mặt Sẹo, còn có năm Bả tổng ở hàng thứ nhất giơ yêu đao lên.

Năm trăm hỏa thương thủ đồng loạt mà giơ hỏa thương trong tay lên, họng súng đen ngòm đã ngắm ngay kỵ binh Kiến Nô phía trước đang mãnh liệt mà đến. Trước trận quân Minh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc ồ ồ của tân binh vang lên, trong không khí tràn ngập áp lực làm người ta hít thở không thông.

- Nổ súng!

Yêu đao trong tay Râu Rậm bỗng nhiên hạ xuống. Lớn tiếng rống to.

- Nổ súng!

- Nổ súng!

- Nổ súng!

Mặt Sẹo và năm vị Bả tổng giơ lên yêu đao lên cao cũng đều hạ xuống, năm trăm hỏa thương đủ sớm đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch thoáng chốc đè lên cò súng, rồi đột nhiên trước trận hiện lên một mảnh bạch quang chói mắt, đó là ánh sáng do đá lửa va chạm vào khối sắt. Ngay sau đó từng luồng khối đen dâng lên, đó là khói do dẫn thuốc thiêu đốt toát ra.

- Rầm rầm rầm..

Ngay sau đó, hồng quang chói mắt từ năm trăm họng súng kíp phụt lên, tiếng súng chợt vang thành một mảng đinh tai nhức óc, muốn chấn vỡ màng nhĩ của quan binh quân Minh.

Kỵ binh Kiến Nô hàng thứ nhất đang hăng hái tiến lên phía trước thoáng chốc người ngã ngựa đỗ, trong nháy mắt hơn năm mươi kỵ binh Kiến Nô vượt lên trước đã ngã xuống, ngã vào trong vũng máu, trận hình xung phong vốn chỉnh tề cũng nỗi lên một trận hỗn loạn nho nhỏ. May mà hai hàng kỵ binh Kiến Nô tiếp theo kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, đều tung ngựa phóng qua, kỵ binh Kiến Nô mới không bị bắn trúng ngã xuống.

- Đội thứ hai…

Râu Rậm giơ yêu đao lên, thần sắc lạnh lùng hét lớn:

- Chuẩn bị!

Mặt Sẹo cũng giơ yêu đao lên, năm vị Bản tổng đội thứ hai đứng phía trước vung yêu đao lên, năm trăm hỏa thương thủ của đội thứ hai bước chân đã chỉnh tề tiến lên, hỏa thương thủ đội thứ nhất đã bắn xong thì tản ra hai bên, sau đó lui về trận hình phía sau bắt đầu khẩn trương lắp đạn dược.

Không đến ba giây, năm trăm hỏa thương thủ của đội thứ hai đã chuẩn bị xong.

- Nổ súng!

Râu Rậm hung hăng giơ yêu đao lên lại hạ xuống, Mặt Sẹo và năm vị Bả tổng cũng vung yêu đao lên theo, rống to khan cả giọng, năm trăm tên hỏa thương thủ của đội thứ hai nhanh chóng đè lên cò súng, sau đó nhanh chóng tản ra hai bên, tiếp theo hỏa thương thủ của đội thứ ba nhanh chóng tiến lên trước.

- Rầm rầm rầm…

- Rầm rầm rầm…

Bạch quang chói mắt, khói thuốc súng bay vút lên không ngừng nở rộ theo từng tiếng nổ đinh tai nhức óc trước trận quân Minh. Ước chừng bốn lượt bắn qua đi, một nửa kỵ binh Kiến Nô rốt cuộc đã xông qua lộ trình tử vong, cách hỏa thương thủ quân Minh đã không tới tám mươi bước, nhưng lúc này, ba Ngưu Lục chín trăm kỵ binh Kiến Nô đã tử thương gần nữa, chỉ còn lại không tới năm trăm kỵ.

Tham Lĩnh Kiến Nô Đa Minh A trơ mắt nhìn đám kỵ binh Kiến Nô bên người không ngừng ngã xuống, kỵ binh Kiến Nô ở phía sau gã trở nên ngày càng ít, phẫn nộ tựa như có lửa thiêu đốt hừng hực trong lồng ngực gã, ánh mắt của gã rất nhanh bị đốt đỏ, đám chết tiệt Nam Minh mọi rợ, từ khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?

Trong ấn tượng của Đa Minh A, Hỏa Khí Doanh của Nam Minh mọi rợ trước khi Bát Kỳ kỵ binh vọt tới bình thường chưa bắn đã hỗn loạn, sau đó nhất định phải ném hỏa khí xuống lấy vũ khí lạnh tác chiến. Nhưng đám Nam Minh mọi rợ trước mắt này và đám Nam Minh mọi rợ trong trí nhớ của gã hoàn toàn khác nhau. Bọn họ hết đội này đến đội khác bắn liên tiếp, dường như vĩnh viễn không có điểm dừng lại.

- Giết!

Đa Minh A dùng sức quơ mã đao trong tay, ngửa mặt lên trời rống to khan cả giọng, hận không thể trong nháy mắt xông qua khoảng cách tám mươi bước, đột ngột xuất hiện trước trận quân Minh, khi đó, nên là kỵ binh Bát Kỳ đại khai sát giới, tàn sát Nam Minh mọi rợ bốn phía..

- Giết!

- Ngao Hàaa!

- Ô oa!

Cuối cùng kỵ binh Kiến Nô còn lại không đến năm trăm kỵ mắt cũng đã đỏ lên, một đám điên cuồng gào thét rống lên, vừa gào thét vừa giơ cao mã đao trong tay, bọn họ đều chờ đợi, chờ đợi sớm có thể bước qua khoảng cách tám mươi bước tử vong, sớm giết chết hết Nam Minh mọi rợ trước mặt.

- Rẩm rầm rầm…

Lại một hàng viên đạn dày đặc bắn tới, trăm tên kỵ binh Kiến Nô trên lưng ngựa đổ xuống đều kêu thảm thiết, Tham Lĩnh Kiến Nô Đa Minh A cũng bị hai viên đạn chì nóng rực bắn thủng trong ngực, thân hình to lớn trên lưng ngựa kịch liệt rung động hai cái, sau đó chậm rãi ngã xuống dưới ngựa, sau khi nằm xuống chỉ co giật mình hai cái rồi nằm im.

Ba lượt hỏa lực vừa đồng loạt bắn xong, rốt cục kỵ binh Kiến Nô cuối cùng đã xông qua khoảng cách tử vong vọt tới trước trận quân Minh, Nhưng lúc này chín trăm thiết kỵ chỉ còn lại có hai kỵ, không đợi hỏa thương thủ quân Minh vây quanh, Râu Rậm và Mặt Sẹo dẫn đầu giơ tay chém xuống, chém hai kỵ Kiến Nô ngã xuống ngựa.

- Tất cả nghe cho kỹ đây!

Nhóm Hỏa thương thủ vừa mới đạt được thắng lợi chưa kịp thở lấy hơi, Râu Rậm cũng đã giơ yêu đao mà rống to khan cả giọng:

- Dùng trận hình công kích, tiến lên!

- Tiến lên!

- Tiếp tục tiến lên!

Mặt Sẹo và hai mươi vị Bả tổng đứng lên đi theo, đám lão binh thần sắc lạnh lùng, nhóm thân binh nhanh chóng mỗi người đều vào vị trí riêng, sau đó dưới sự hô quát của Bả tổng các đội nện bước chỉnh tề cuồn cuộn tiến về phía trước, mỗi khi bước về phía trước một bước đều hô to một tiếng:

- Giết Nô!

- Giết Nô!

- Giết Nô!

- Giết Nô!

Thời gian không đến một lát, tiếng hô hào đã vang vọng toàn bộ chiến trường.

Trung quân Lưu tặc, A Tế Cách đang quần đấu với Hồng Nương Tử rồi.

A Tế Cách có thể lực hơn người, Hồng Nương Tử võ nghệ cao cường, hai người ác đấu đến mười mấy hiệp bất phân thắng bại. A Tế Cách giết lên, một đao chém ngang bức lui Hồng Nương Tử. Chợt ngửa mặt lên trời cười to nói:

- Khà khà, nàng này rất thú vị, cưỡi lên khẳng định rất thích, bố thích, ồ ha ha…

- Cẩu tặc muốn chết!

Hồng Nương Tử giận đến mày liễu dựng hết, mắt hạnh trợn lên, tay vẫy lên, quát:

- Xem tiêu!

- Vù!

A Tế Cách nghe tiếng gió rít lập tức co rút đầu tránh, chỉ cảm thấy trán lạnh băng.

Y giơ tay ra sờ sờ, “kim tiền thủ vĩ” của y đã bị Hồng Nương Tử cắt đứt tận gốc. hóa ra thời điểm A Tế Cách co rút đầu, “kim tiền thủ vĩ” liền hướng nhếch lên, vừa lúc trúng tiêu, A Tế Cách không thấy đuôi chuột liền giận tím mặt nói:

- Nữ nhân đáng giận, dám cắt đuôi “Thử vĩ” của lão, bố không tha cho ngươi!

- Lão nương chả lẽ lại sợ ngươi!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.