Trong lỗ hổng, trung quân lưu tặc.
Tiểu Thất bước nhanh đến trước mặt Lý Nham, ôm quyền chắp tay thi lễ, nói:
- Lý Nham thủ lĩnh, Tướng quân nhà ta nói, vì tránh để xảy ra hiểu lầm, mỗi lần vào lỗ hổng, tốt nhất là nghĩa quân đừng vượt quá hai trăm người.
Lý Nham quay đầu lại nhìn nhìn Kinh Mậu Thành và Lý Huyền, hai người đều không nói gì.
Đề nghị của Vương Phác hoàn toàn là điều tất yếu, đối với song phương mà nói đều là điều tất yếu. Đối với quân phòng thủ trong thành mà nói, lưu tặc mỗi lần vào thành chỉ có hai trăm người, thì có thể tránh khỏi trường hợp lưu tặc nhân cơ hội đoạt thành; mà đối với lưu tặc mà nói, đổi từng chút một, có thể tránh được quan quân bội ước, lấy diêm tiêu nhưng lại không cấp binh khí khải giáp.
- Được.
Lý Nham gật gật đầu, cất cao giọng nói:
- Vậy bổn soái liền dẫn nhóm nghĩa quân đầu tiên vào thành.
- Tướng công!
- Đại soái!
- Đại soái!
Lý Nham vừa dứt lời, Hồng nương tử, Kinh Mậu Thành và Lý Huyền cùng chặn trước mặt Lý Nham, đồng thanh nói:
- Ngài không thể dấn thân nơi mạo hiểm đâu.
Lý Nham thản nhiên cười, nói:
- Cũng đã đến ngoài thành Đại Đồng rồi, sao lại có thể không vòa thành gặp mặt Vương tổng binh?
- Đại soái.
Lý Huyền liền nói:
- Chỉ sợ Vương Phác sẽ nảy sinh ác ý thôi.
- Sẽ không đâu.
Lý Nham thản nhiên nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004190/chuong-143-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.