Lúc Vương Phác bước vào phòng, Vương Cử đang cau mày hút thuốc, Diêu thị đang cầm đồ mồi lửa mồi lửa cho y.
- Đại ca, đại tẩu.
Vương Phác lên tiếng chào hỏi.
- Ây dà, lão tam đệ đến rồi.
Vương Cử từ trên ghế khẩn trương đứng dậy, thuốc cũng không hút, liền kích động nói:
- Ngồi, mau ngồi đi.
- Vậy hai huynh đệ trò chuyện đi.
Diêu thị biết hai huynh đệ có chính sự muốn bàn bạc, vô cùng hiểu chuyện nên lui ra.
Vương Phác nói:
- Đại ca, hôm nay tiểu đệ cố ý đến bồi tội với huynh đấy.
Vương Cử nói:
- Đều là huynh đệ trong nhà, bồi tội gì chứ.
Vương Phác nói:
- Lẽ ra phải sớm bảo Tiểu Thất cùng huynh đi Giang Nam rồi, nhưng đại ca cũng thấy đó, đầu tiên là Mông Cổ dụng binh, tiếp đến lại là lưu tặc làm loạn, cuối cùng lại là Kiến Nô cướp quan. Cái hồi binh mã loạn lạc này, thật là xuất hiện không đúng lúc, hơn nữa đám người Tiểu Thất quả thật cũng không thể phân thân.
- Biết, đại ca biết.
Vương Cử gật đầu liên tục, nói:
- Việc đi Giang Nam không vội.
Vương Phác nói:
- Nhưng nhanh thôi, cùng lắm là thêm nửa tháng nữa, đại ca sẽ có thể đi Giang Nam.
- Hả?
Vương Cử vui vẻ nói:
- Nói như vậy đệ đã có biện pháp đối phó với Kiến Nô ở ngoài thành rồi à?
Vương Phác nói:
- Vừa mới vận chuyển năm mươi vạn cân diêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004187/chuong-144-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.