Bóng dáng Trần Viên Viên bỗng xuất hiện ở cửa, chặn đường Liễu Như Thị, vội nói:
- Như Thị tỷ, tỷ không thể đi được, tỷ đã hứa giúp đỡ tướng công nhà ta rồi.
- Viên Viên muội tử.
Liễu Như Thị nhẹ nhàng giữ lấy tay Trần Viên Viên, dịu dàng nói:
- Không phải tỷ không muốn giúp tướng công nhà muội, mà là tỷ có thể giúp cũng đã là những thứ này. Những cuốn sách này đều là sách quý của tỷ cất giữ đã lâu, tin chắc sẽ giúp ích được rất nhiều, được rồi, tỷ phải đi rồi, có chuyện gì mai tới Noãn Hương Các gặp lại, được chứ?
- Tỷ tỷ.
Trần Viên Viên mấp máy miệng, hỏi han:
- Phải đi thật sao?
Liễu Như Thị cười cười, sau đó buông bàn tay bé nhỏ của Trần Viên Viên, xoay người đi ra khỏi lều trúc, ánh ánh đã ngả về chiều, chiếu xuống thân hình nhỏ nhắn của Liễu Như Thị, hình ảnh nhỏ nhắn của cô đổ dài trên mặt đất, hình bóng đan xen, thể hiện sự cô đơn và cô độc, khi sắp bước ra khỏi cửa, dường như có tiếng thở dài từ trong sâu thẳm bay theo làn gió….
- Tướng công.
Trần Viên Viên chạy tới bên cạnh Vương Phác, dịu dàng nói:
- Như Thị tỷ đi rồi.
- Đúng vậy.
Vương Phác đưa tay ra ôm nhẹ Trần Viên Viên vào lòng, nói:
- Cô ấy đi rồi.
- Tướng công.
Trần Viên Viên ngẩng lên nhìn Vương Phác, hạ giọng nói:
- Như Thị tỷ có phải không vui?
- Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004111/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.