Tay đạo cô Ngọc Kinh cầm tú cầu từ sau rèm bước ra, giờ phút mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã tới rồi.
Dưới sự chú ý của tất cả khách làng chơi, đạo cô Ngọc Kinh giơ tay lên tung quả tú cầu lên trời, tú cầu từ không trong rơi xuống theo hình cong rất đẹp, lập tức rơi về phía Vương Phác, các khách làng chơi trong sân bỗng giống như kẻ điên lao về phía Vương Phác.
Lã Lục và Tiểu Thất liền dang hai tay ra, giống như gọng càng cua bảo vệ Vương Phác ở giữa, mặc cho đám người xông lên mãnh liệt, hai người giống như bàn thạch lù lù bất động.
Vương Phác vươn người lên, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt lấy của tú cầu.
Các quan khách trong sân lần lượt phát ra tiếng thở dài tới cực điểm, mọi người nhanh chóng cúi đầu quay đi, hoặc trở về nhà, hoặc tìm đạo cô đẹp chút đi phong lưu khoái hoạt. Mặc dù nói lần này người bắt được tú cầu là công tử bột hình người dạng chó, nhưng trước đó bị tú cầu đập trúng có người nào mạnh hơn hắn không?
Nghĩ tới đạo cô Ngọc Kinh lần này cũng không thể tắt nến lưu khách, tháng sau họ vẫn còn có cơ hội.
Rất nhanh, có một tiểu đạo cô thanh tú khả ái tới trước mặt Vương Phác, bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại thắt lưng, sau đó nói:
- Vị công tử này, xin mời theo tiểu đạo.
Lần này Vương Phác tới Thúy Phù Am vốn chính là tìm đạo cô Ngọc Kinh, cơ hội vào cửa lần này tất nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004104/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.