Hai chiếc thuyền nhỏ chở đám Vương Phác rời khỏi thuyền lớn, sóng gió trên mặt biển càng lúc càng lớn, mọi người trên thuyền nhỏ ra sức vung mái chèo, nhưng không cách nào điều khiển được hướng đi, người trên thuyền không thể làm gì khác hơn là bỏ mặc, để sóng biển tùy ý xô đẩy mình đến một nơi xa lạ, không biết số phận sẽ ra sao.
Trời nhanh chóng tối đen, hai chiếc thuyền nhỏ trôi giạt trong sóng gió.
Gió càng lúc càng lớn, sóng biển càng lúc càng cao, chiếc thuyền nhỏ đáng thương như một chiếc lá tàn úa trong gió lốc, lúc bị tung lên cao, lúc bị ném xuống thấp, bốn phía một màu đen kịt, ngoài trừ tiếng gió và tiếng sóng biển, không nghe được thứ bất cứ tiếng động nào khác. Vương Phác bám chặt vào mép thuyền, cố hết sức không để bị hất văng khỏi thuyền.
Trong bóng tối, một thân thể mềm mại bỗng nhích lại gần hắn.
Giọng nói dịu dàng êm ái của Bạch Liên giáo chủ vang lên bên tai hắn;
- Tiểu bại hoại, tình hình rất không ổn đấy.
- Vâng.
Vương Phác nói:
- Tỷ tỷ tốt, võ nghệ tỷ tỷ cao cường, bơi lội cũng giỏi, nếu thật sự xảy ra chuyện, phiền tỷ chiếu cố cho Lý phu nhân.
- Tiểu bại hoại.
Bạch Liên giáo chủ sẵng giọng:
- Tới lúc này rồi mà còn thương hương tiếc ngọc!
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Bạch Liên giáo chủ vẫn nắm lấy bàn tay thon nhỏ của Hồng Nương Tử.
- Ài!
Vương Phác thở dài, nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004064/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.