Tôn Truyền Đình nói:
- Vạn tuế gia biết chuyện này là điều không hề lạ, dù sao chúng ta mới vừa đến Nam Kinh, cơ sở còn mỏng, hơn nữa gần hai trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ. Con lại dùng chiến thuyền và tướng sĩ của thủy sư, trong đó sẽ khó tránh khỏi có tai mắt của Xưởng Vệ, để lộ tin tức cũng là lẽ thường tình.
Vương Phác gật đầu:
- Điều này cũng đúng.
Tôn Truyền Đình nói tiếp:
- Con nói xem việc này nên làm thế nào, cho hay không cho?
Vương Phác nghe vậy mừng thầm trong lòng, Tôn Truyền Đình sau khi nhận được mật chỉ của Sùng Trinh Đế không lập tức tuân chỉ áp giải bạc này, mà tìm hắn đến bàn bạc có nên cung cấp số bạc này hay không, đây rõ ràng là dấu hiệu tốt, chứng tỏ những lời Vương Phác nói trước kia đã có tác dụng, Tôn Truyền Đình đang ngầm thay đổi rồi.
Vương Phác không đáp mà hỏi ngược lại:
- Cha, ý của người thế nào?
Tôn Truyền Đình nghĩ một lát mới nói:
- Nếu theo ý của vi phụ, bạc phải cấp, nhưng không thể cho nhiều như thế.
Vương Phác liền gật đầu nói:
- Vậy người nói xem, cho bao nhiêu là hợp lý?
Tôn Truyền Đình bùi ngùi nói:
- Mấy năm nay vạn tuế gia cũng đủ khó khăn, muốn duy trì kinh đô to lớn đó quả không dễ, chi bằng cấp năm mươi vạn lượng đi?
- Hai mươi vạn lượng, nhiều hơn một lượng cũng không cho!
Vương Phác trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004040/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.