- Đâu có.
Nộn Nương vội giấu chiếc nội y ra sau lưng, khuôn mặt trắng ngần mắc cỡ đỏ bừng lên, khẽ đáp:
- Ban nãy không có.
- Tướng công, chàng bận cả ngày cũng mệt rồi chứ?
Trần Viên Viên đứng dậy, dịu dàng liếc Vương Phác một cái, dặn dò Nộn Nương và Tiểu Uyển:
- Nộn Nương, muội đi bảo người mang hai thùng nước nóng lại đây, Tiểu Uyển muội muội, tối nay sẽ do muội hầu hạ tướng công tắm rửa.
- Ấy, đừng.
Vương Phác trơ mặt, cười nói:
- Tối hôm nay các nàng đừng đi, đều ở lại cả đây đi.
- Tướng công.
Trần Viên Viên quyến rũ nhìn Vương Phác, sẵng giọng:
- Xem ra Nộn Nương nói đúng, chàng đúng là càng ngày càng hư.
Vương Phác một tay ôm lấy thân thể mềm mại mà thơm ngát của Trần Viên Viên, cười nhẹ nói:
- Sơn Tây chúng ta có câu, đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu, ha ha.
- Đáng ghét.
Trần Viên Viên giơ nắm tay trắng ngần ra khẽ đấm vào ngực Vương Phác, miệng nói đáng ghét nhưng đuôi lông mày lại toát ra vẻ vui sướng, hạnh phúc và cả sự thỏa mãn.
Đề đốc hành dinh, ngày kế tiếp.
Vương Phác cười hỏi Johan:
- Johan Giáo sĩ, tối hôm qua ngủ ngon chứ?
Johan đã tắm rửa thay quần áo nên nhìn có sức sống hơn ngày hôm qua, ông ta đứng lên cảm ơn:
- Đa tạ Tướng quân các hạ khoản đãi.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Johan Giáo sĩ, bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2004035/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.