Chương trước
Chương sau
- Toàn bộ... xếp thành hàng!

Một tiếng rống như sấm chớp vang vọng trời cao.

Nương theo ánh đuốc âm u, Lý Nham phát hiện gần ngàn tên quan quân từ trên mặt đất cách chừng trăm bước quỷ mị xông ra, sau đó nhanh chóng triển khai đội ngũ xạ kích, bất đồng với nghĩa quân chính là, đội ngũ xạ kích của quan quân trước sau chỉ có ba hàng, quan quân hàng thứ nhất đã giơ lên Hỏa thương. Họng súng đen ngòm đã chỉ hướng nghĩa quân.

Chết tiệt, nghĩa quân lúc này còn đang sắp lại hàng ngũ!

Trận tiền quan quân, Đường Thắng giơ lên cao yêu đao sau đó hung hăng bổ xuống, lớn tiếng rống to:

- Hàng thứ nhất... Nổ súng!

- Ầm ầm ầm...

Họng của hai trăm khẩu Hỏa thương đồng thời bùng lên hồng quang chói mắt, thoáng chốc tiếng súng kịch liệt vang vọng dưới bầu trời đêm, quét qua hàng ngũ tướng sĩ nghĩa quân như cắt cỏ dại, thoáng chốc một đống người ngã xuống, không đợi cho tướng sĩ nghĩa quân đứng vững đội hình. Quan quân hàng thứ hai, hàng thứ ba cũng luân phiên tiến lên bắn một lượt, càng nhiều tướng sĩ nghĩa quân ngã xuống trong vũng máu.

Lý Nham mắt trợn trừng như muốn nứt ra, nhìn các Hỏa thương thủ đã được công phu huấn luyện tan tác ngã xuống, trong mắt y sớm đã bốc lửa!

Càng làm cho Lý Nham cảm thấy tuyệt vọng là, đội ngũ quan quân tuy rằng chỉ có trước sau ba hàng, nhưng tần suất bắn của bọn họ lại là liên tiếp lượt này đến lượt khác, trung gian tuyệt không hề tạm dừng! Hỏa thương đội của Lý Nham không hổ là tinh binh đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, dù lâm vào tình hình chỉ có thể bị đánh không thể trả đòn không ngờ vẫn không bị sụp đổ. Nhưng mà đội ngũ của bọn hắn vẫn là nhận lấy ảnh hưởng nghiêm trọng.

- Ầm ầm ầm...

Quan quân vẫn đang tiếp tục bắn một lượt, luân phiên sáu loạt bắn một lượt qua đi, đã có hơn năm trăm lưu tặc ngã trong vũng máu!

- Rút lui! Tắt đuốc, toàn quân rút lui!

Lý Nham thống khổ nhắm hai mắt lại, ảm đạm hạ mệnh lệnh rút quân.

Quan quân bừng bừng khí thế. Lòng tin của nghĩa quân bị nhục, huống chi đạn dược của nghĩa quân đã không còn lại bao nhiêu, cùng quan quân liều mạng chỉ có dữ nhiều lành ít, hiện tại cũng chỉ có thể rút lui.

Lý Nham ra lệnh một tiếng. Tướng sĩ nghĩa quân đều vứt đuốc, xoay người chạy trối chết.

Quan quân cũng không thừa thắng truy kích, trên thực tế Vương Phác cũng không dám tùy tiện truy kích, tuy rằng Hỏa thương đội của Lý Nham bị đánh bại, nhưng mấy vạn quân giặc Bạch Liên giáo của Lý Thanh Sơn, Viên Thì Trung đang ở phụ cận, đám này mặc dù chỉ là một lũ ô hợp, nhưng dầu gì cũng là mấy vạn người đó! Tại đây hoang dã không thể dựa vào hiệu quả công sự, liền mấy trăm quan quân dưới tay Vương phác cũng sẽ bị người giẫm chết hết.

Lý Thanh Sơn mang theo mấy ngàn tàn binh bại tướng hoảng sợ chạy trốn tới Ngũ Lý Kiều, rốt cục cùng đại quân của Viên Thì Trung, Tống Hiến Sách hội hợp, Lý Thanh Sơn nguyên bản còn muốn dựa vào mấy vạn quân thủ hạ của Viên Thì Trung phản công Trừ Châu, nhưng khiến y vạn lần không ngờ chính là, Viên Thì Trung sớm đã âm thầm đầu phục Tống Hiến Sách.

Lý Thanh Sơn mang theo số ít tùy tùng đi tới trung quân của Viên Thì Trung, vốn chuẩn bị tiếp nhận quyền chỉ huy đại quân, ai ngờ Viên Thì Trung ra lệnh một tiếng, mấy trăm tên tâm phúc ùa lên. Không nói lời nào liền loạn đao chém chết Lý Thanh Sơn và hơn mười người tùy tùng. Sau đó lại hợp nhất mấy ngàn tàn binh bại tướng của Lý Thanh Sơn, giết chạy đến Trừ Châu.

Từ Ngũ Lý Kiều đến Trừ Châu cũng chỉ hơn mười dặm. Cấp tốc hành quân không tới nửa canh giờ đã đến nơi.

Chẳng qua, chờ thời điểm Viên Thì Trung, Tống Hiến Sách suất lĩnh đại quân đánh tới, đúng như Lý Nham sở liệu, Trừ Châu quả nhiên đã biến thành một tòa thành trống không! Tống Hiến Sách nhanh nhạy quyết đoán lưu lại một bộ phận quân đội thủ thành, sau đó cùng Viên Thì Trung dẫn đại quân ra bắc môn đuổi giết quan quân, đại quân vừa mới ra bắc môn, liền chạm mặt bại binh Lý Nham.

- Lý Nham tướng quân?

Nhìn đến Lý Nham mặt xám mày tro, Tống Hiến Sách quả thực không dám tin vào hai mắt mình:

- Ngươi không phải mang binh đi chém giết chiếm đại doanh thành Bắc sao? Đây là có chuyện gì?

- Ôi.

Lý Nham thở dài, hơi có chút chán nản nói,

- Đừng nói nữa, nửa đường gặp phải quan quân của Vương Phác, quân ta chiến đấu không địch lại, bị đánh bại rồi.

- Cái gì, bị đánh bại!?

Tống Hiến Sách ngưng thanh nói:

- Lý Nham tướng quân, ngươi nói là đội ba ngàn Hỏa thương của ngươi bị bại bởi đội năm trăm Hỏa thương của Vương Phác?

- Hỏa thương đội của Vương Phác hẳn là không chỉ có năm trăm người đâu.

Lý Nham lắc lắc đầu, lại nói,

- Tuy nhiên tối đa cũng sẽ không vượt qua ngàn người.

Tống Hiến Sách không tin nói:

- Ba ngàn tinh binh trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh bại bởi không tới một ngàn quan quân?

- Đích xác là như thế.

Lý Nham thở dài nói,

- Quân ta tuy rằng được huấn luyện nghiêm chỉnh, lại không nghĩ tới giữa đêm tối sẽ cùng quan quân giao chiến, vội vàng không kịp chuẩn bị mới trúng kế Vương Phác, một trận chiến này quân ta bị bại không oan, tuy nhiên lần sau gặp lại, Vương Phác sẽ không có vận khí tốt như vậy nữa.

Tống Hiến Sách suy nghĩ một chút, nói với Lý Nham:

- Lý Nham tướng quân, chúng ta nói vài câu.

Dứt lời, hai người tiến vào môn phòng bên trong cổng thành, thân binh đi theo Lý Nham nhanh chóng tản ra, đứng gác ở bốn phía môn phòng, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần trong vòng mười bước.

Trong môn phòng.

Sắc mặt Tống Hiến Sách đã trầm xuống, ngưng thanh nói:

- Lý Nham tướng quân, nếu quân ta muốn thuận lợi công chiếm Giang Nam, chướng ngại lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Vương Phác! Vốn chúng ta đã tính toán hết thảy đều tốt, đáng tiếc vô ý để lộ tin tức, làm hại chúng ta tấn công vô ích Ngũ Lý Kiều, không thể bắt được Vương Phác!

- Ban đầu, chỉ cần có thể nhanh chân hơn Vương Phác đoạt được đại doanh thành Bắc, Vương Phác liền không thể thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta, đáng tiếc nha, đội quân ba nghìn Hỏa thương của Lý Nham tướng quân ngươi không ngờ bị đánh bại, Vương Phác lại từ tay chúng ta chạy thoát! Vương Phác không chết, mấy vạn quân đã từ Phổ Tử Khẩu vượt qua Trường Giang cũng sẽ không loạn, vậy thì trận này Trừ Châu dữ nhiều lành ít!

Lý Nham áy náy nói:

- Đều do mạt tướng vô năng.

- Ôi.

Tống Hiến Sách thở dài, nói,

- Vương Phác hiện tại trốn về đại doanh thành Bắc, vừa có Hỏa thương lợi hại lại có dinh lũy kiên cố để dựa vào, nếu muốn trong vòng một ngày đánh hạ nói dễ vậy sao? Tuy nhiên hiện tại chúng ta cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể không tiếc bất cứ giá nào phát động tiến công mạnh, Lý Nham tướng quân ngươi cứ nói đi?

Lý Nham nghiêm nghị nói:

- Mạt tướng hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của quân sư, giả như không thể đánh đòn phủ đầu phá tan đại doanh thành Bắc trước khi đại đội quan quân tới, một trận chiến này của chúng ta liền thất bại, chiếm lĩnh Giang Nam cũng không có khả năng nữa, chẳng qua mạt tướng ngược lại lo lắng, Vương Phác có thể sẽ tử thủ đại doanh thành Bắc chờ chúng ta tới cường công hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.