Nam Kinh, hành dinh Tổng đốc Chiết Trực.
Hai phong đường báo bày trên bàn, Tôn Truyền Đình, hai cha con Vương Phác ngồi đối diện nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Trong thâm tâm, Vương Phác rất muốn phát binh đi Quan Ngoại chống lại Kiến Nô, nếu thậ khiến Kiến Nô tiến vào, gặp họa chính là dân chúng năm tỉnh phía bắc Đại minh, chứ không phỉa là Sùng Trinh Đế hay triều Đại Minh. Vì trăm họ năm tỉnh phía bắc Vương Phác cũng nên phát binh đi cứu, nhưng bây giờ chưa phải lúc, bởi vì tân binh còn chưa luyện thành!
Nếu bây giờ vội vàng phát binh đi cứu, một khi chiến bại, cuối cùng gặp họa không chỉ có dân chúng năm tỉnh phía bắc Đại Minh, chỉ sợ toàn bộ dân chúng Đại Minh cũng đều biến thành nô lệ của Kiến Nô, bởi cái gọi là có nặng có nhẹ ấy, để kéo dại quốc tộ Đại Minh, kéo dại văn minh Hoàng Hán, Vương Phác chỉ có thể án binh bất động.
- Ôi.
Tôn Truyền Đình thở dài, chán nản nói:
- Con à, thật sự không thể xuất binh ư?
- Cha.
Vương Phác cười khổ nói:
- Cha cho rằng bây giờ chúng ta có thể xuất binh ư?
Tôn Truyền Đình không nói, Vương Phác nói rất đúng. Bây giờ quả thật không thể xuất binh, bởi vì tân quân còn chưa luyện thành, hơn nữa trang bị cũng vô cùng thiếu thốn, nếu đưa một đội quân thiếu huấn luyện lại thiếu trang bị ra Quan Ngoại giao chiến với Kiến Nô đã có kinh nghiệm chinh chiến, kết quả có thể đoán được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003985/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.