Hành dinh Đề đốc Yến Tử Cơ.
Khi Liễu Khinh Yên đang chỉnh lý lại tình báo, cửa phòng khép hờ bỗng bị người ta nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng dáng thon dài tiến vào, chỉ nghe tiếng bước chân, Liễu Khinh Yên đã biết là Vương Phác đến, hơn nữa nhìn khắp toàn bộ đại doanh Đề đốc, cũng chỉ có Vương Phác có thể đi vào biệt viện của nàng.
Liễu Khinh Yên duyên dáng đứng lên, ngoái đầu lại nhìn cười nói:
- Phò mã gia, ngài tới rồi à?
Vương Phác hừ một tiếng, đi đến ngồi đối diện với Liễu Khinh Yên, nói:
- Công tác tình báo của tỷ triển khai thật sự không đắc lực nha.
- Ồ.
Liễu Khinh Yên lườm Vương Phác một cái, sẵng giọng:
- Có phải là đường báo của Kinh sư chuyển tới rồi đúng không?
- Còn gì nữa.
Vương Phác tức giận nói:
- Xem ra tin tức của tỷ vẫn chậm hơn tám trăm dặm khẩn cấp của Kinh sư đấy.
- Ơ, vậy oan uổng tỷ tỷ rồi.
Liễu Khinh Yêu yêu kiều đi đến trước mặt Vương Phác, duỗi ngón tay chỉ vào trán hắn, gắt giọng:
- Ngươi cho là người của Thánh giá là tâm phúc của Sấm tặc và Kiến Nô sao? Cho nên, nhất cử nhất động của Lưu tặc và Kiến Nô tỷ tỷ đều lập tức biết ngay à? Muốn thật sự như thế, thế thì bớt việc rồi, Ngọc nhi động mồm mép là có thể giết Sấm tặc và thủ lĩnh Kiến Nô, triều Đại Minh chẳng phải là thiên hạ thái bình rồi hả?
Vương Phác bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003978/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.