Trong lòng Sùng Trinh Đế vô cùng thảm não, một kiếm này đúng là không thể đâm xuống được nữa rồi.
- Thôi!
Sùng Trinh Đế ném kiếm xuống đất, thở dài một tiếng xoay người thẫn thờ bước đi.
Vương Thừa Ân bước theo hai bước nhưng lại quay trở về, nói với công chúa Trường Bình:
- Công chúa điện hạ, trong cung không thể ở lâu, hay là ngài mau mau xuất cung chạy trốn đi thôi.
- Phụ hoàng.
Công chúa Trường Bình khấu đầu sát đất, nhìn bóng lưng Sùng Trinh Đế dần dần đi xa, buồn bã bi thương khóc ròng nói:
- Hoàng cung chính là nhà của nhi thần, ra hoàng cung có thể đi đâu được chứ?
Sùng Trinh Đế thoáng như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà thẳng bước đi.
Vương Thừa Ân thở dài một tiếng, nói:
- Điện hạ, Thái Tử và hai vị tiểu Vương gia đã đi phủ Quốc trượng rồi.
- Nhưng...
Công chúa Trường Bình khóc không ra tiếng:
- Nhưng bản Công chúa không biết đi đường nào?
Công chúa Trường Bình thuở nhỏ sinh trưởng ở hoàng cung, bình thường đi ra đều có cung nữ thái giám hầu hạ, lại có xe kiệu để ngồi, trong lúc này bảo nàng tự mình một người tìm đến phủ Quốc trượng, nàng thật đúng là không biết được đường đi, nhưng Vương Thừa Ân cũng không có biện pháp, trong cung thái giám cung nữ chạy chạy, tán tán, trốn trốn, ông ta có muốn tìm người dẫn đường cho công chúa Trường Bình cũng tìm không được.
- Ôi.
Cuối cùng Vương Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003972/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.