Giữa trưa hôm sau, Hoàng Cực điện.
Lý Tự Thành bước nhanh lên bậc thang vàng, sờ sờ lên long ỷ của Sùng Trinh Đế, rồi sau đó xoay người đặt mông ngồi xuống. Ngưu Kim Tinh đi theo Lý Tự Thành tiền vào điện lập tức khẩn trương quỳ rạp xuống trên thềm son, liên tiếp khấu đầu ba cái, hô to vài câu nịnh bợ:
- Thần Ngưu Kim Tinh, khấu kiến Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Ha ha ha.
Lý Tự Thành ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đắc ý khoát tay, nói:
- Đứng dậy.
Dù sao Lý Tự Thành cũng xuất thân là dịch tốt, không có văn hóa gì, càng không hiểu những lễ nghi mà đám nho sinh hay làm, đương nhiên sẽ không nhớ được Hoàng Đề bảo đại thần đứng dậy là phải hô bình thân. Ngưu Kim Tinh cười trộm trong lòng không ngừng, nhưng trên mặt lại không đám biểu lộ ra, thuận thế đứng dậy tránh sang một bên.
- Con mẹ nó.
Lý Tự Thành sờ sờ vào long ỷ, rồi lại ngẩng đầu ngắm nhìn những họa tiết chạm trổ ở trên đầu:
- Điện Kim Loan này quả thật là lớn.
- Vạn Tuế Gia.
Ngưu Kim Tinh, giọng siểm nịnh, nói:
- Từ nay về sau ngài chính là khai quốc Hoàng Đế của triều Đại Thuận, là quân phụ của vạn dân trong thiên hạ, sau này mỗi ngày đều phải tiếp chầu của bá quan ở Điện kim loan. Tuy nhiên, thần cho rằng việc cấp bách là phải cử hành một buổi lễ đăng cơ long trọng.
- Cái này chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003964/chuong-248-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.