Giọng nói vừa dứt, hai bóng người xinh đẹp đã lã lướt tiến vào phòng bên. Người đi trước mặc một chiếc áo tơ màu đỏ tươi, cử chỉ dịu dàng hiền thục, dáng người lại càng là quốc sắc thiên hương, chính là Trần Viên Viên. Cô nương theo sau Trần Viên Viên dáng người cao gầy, khoác một chiếc áo tơ màu xanh của nước hồ, nhìn như thế nào cũng là đẹp, cử chỉ lại toát ra một khí khái không tầm thường.
Trần Viên Viên chỉnh trang lại y phục, thi lễ với Tôn Truyền Đình, nhẹ nhàng nói:
- Con dâu xin bái kiến cha nuôi.
Tôn Truyền Đình mỉm cười khoát tay nói:
- Ha ha, miễn lễ.
Vị cô nương đi theo sau Trần Viên Viên cũng nhẹ nhàng thi lễ với Tôn Truyền Đình, Tôn Truyền Đình nói:
- Vị cô nương này là
Không chờ Trần Viên Viên mở miệng, vị cô nương nọ đã dịu dàng nói:
- Tiểu nữ Liễu Như Thị, tham kiến Tôn đại nhân.
- Ồ, hóa ra là Liễu cô nương.
Tôn Truyền Đình vuốt râu nói:
- Lão phu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng lời nói vừa rồi của cô nương, không biết là có nghĩa là chi?
Liễu Như Thị nói:
- Tôn đại nhân, ngài đến Giang Nam không lâu, không hiểu rõ lắm về đám người của phục xã Đông Lâm, nhưng tiểu nữ thì lại ở Giang Nam nhiều năm, hằng ngày có kết giao với những nho sinh của phục xã Đông Lâm, có thể nói là hiểu rõ bản tính của bọn họ như lòng bàn tay! Phục xã Đông Lâm của hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003954/chuong-251-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.