Chờ Hồng Nương Tử cài xong chiếc cúc cuối cùng cho mình, Vương Phác bỗng quay người ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Hồng Nương Tử. Hai bàn tay to lớn xoa nắn chiếc mông đầy đặn của Hồng Nương Tử, sau đó mới hài lòng thỏa dạ buông Hồng Nương Tử ra, đưa tay vuốt vuốt nếp nhăn trên lễ phục, quay người bước đi.
Hồng Nương Tử nhìn theo bóng dáng Vương Phác xa dần, đôi mắt ngấn lệ.
Trở về dịch quán, Nộn Nương, Liễu Như Thị, Liễu Khinh Yên quả nhiên đã thấy sốt ruột rồi. Nếu Vương Phác về muộn một lát nữa, bọn họ sẽ cho vệ đội đi tìm hành tung của Vương Phác.
- Gia.
Nhìn thấy Vương Phác, chiếc miệng nhỏ nhắn của Nộn Nương vểnh lên, tủi thân nói:
- Sao bây giờ chàng mới trở về? Tiểu tỳ lo lắng sắp chết rồi.
Trong lòng Vương Phác không khỏi áy náy, ôm chầm lấy cơ thể mềm mại, yểu điệu của Nộn Nương, dịu dàng nói:
- Nộn Nương, Gia chịu tội với nàng có được không?
- Tiểu tỳ không dám.
Nộn Nương nhút nhát nhìn Vương Phác.
Sau khi tỏ vẻ giận hờn của mình, Nộn Nương liền dừng lại, vui mừng nói:
- Gia, người trở về là tiểu tỳ yên tâm rồi.
- Nộn Nương ngoan.
Vương Phác cảm thấy tâm tình rất tốt, không kìm được lòng liền giơ tay nhéo lên khuôn mặt xinh đẹp của Nộn Nương.
- Gia.
Nộn Nương đưa chiếc khăn ấm đã vắt khô cho Vương Phác, dịu dàng nói:
- Mau lau mặt đi, Như Thị tỷ, Yên tỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003892/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.