Vương Phác cười lạnh lùng.
- Quả là khéo mồm khéo miệng, bổn hầu sẽ cho triều đình, cho tất cả tướng lĩnh trung thành với Đại Minh trong thiên hạ câu trả lời thỏa đáng. Người đâu, lôi hai tên nghịch tặc này đi thị chúng, sau đó áp giải tới cổng chợ chặt đầu!
- Vâng.
Bốn gã thân binh xông tới áp giải Mã Đắc Công và Điền Hùng đi.
Mã Đắc Công chán nản, buồn rầu. Còn Điền Hùng thì vừa đập vừa kêu, cao giọng hét lên:
- Vương Phác, muốn vu tội cho ai? Vương Phác, tên cẩu tặc ngươi, ông mày làm ma cũng không tha cho ngươi đâu. Vương Phác, ông mày tới âm phủ cũng phải đi gặp Diêm Vương kiện ngươi ….
Thân binh giải Mã Đắc Công và Điền Hùng đi xa rồi, tiếng chửi rủa của Điền Hùng cũng dần biến mất.
Vương Phác tới đứng cạnh tổng binh 7 trấn, lạnh nhạt nói:
- Có phải các ngươi đang cảm thấy bổn hầu giết người như cỏ rác? Hãy ra ngoài đường xem xem, xem xem bách tính Mông Thành có bao nhiêu người căm hận hai tên nghịch tặc này, sẽ biết bổn hầu có giết nhầm người hay không? Các ngươi cũng nên nhớ một điều quân đội là để bảo vệ dân chúng, không phải là gây họa cho dân chúng!
- Vâng.
Lý Thành Đống phản ứng trước tiên, ưỡn ngực hét lớn:
- Cướp đoạt của dân chúng Đại Minh giết, giết! Kẻ gian dâm phụ nữ Đại Minh, giết!
Dụng ý của Vương Phác đã rõ ràng rồi. Ngay trước mặt tổng binh 7 trấn Giang Bắc đã giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003888/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.