- Thì ra là thế.
Trong mắt Liễu Như Thị hiện ra tia sáng kỳ dị, nhìn Vương phác nói,
- Không hổ là Hầu gia, suy nghĩ đúng là sâu xa hơn tiểu nữ tử.
Vương Phác cười ha hả, nói:
- Cái này gọi là gừng càng già càng cay, ha hả.
- Phụt.
Liễu Như Yên và Liễu Như Thị đều nở nụ cười, Liễu Như Yên cười đến hết sức phóng đãng.
Liễu Như Thị lại cười rất rụt rè, đôi mắt đẹp híp lại cong cong như hai vầng trăng non, nói rằng:
- Hầu gia, ngài chẳng qua so với tiểu nữ tử lớn hơn có một tuổi thôi mà, hì hì.
Khai Phong, hành dinh của Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đang triệu tập tướng lĩnh các lộ nghĩa quân dưới trướng tiến hành hội nghị quân sự, ngoại trừ Lý Hổ, Kinh Mậu Thành cùng Lý Mâu (Lý Tuấn đã chết, lần trước lỡ bút, hẳn là Lý Mâu mới đúng),còn có Lý Đống, Lý Khai, Lý Hoài Lý, Lý Hoài Điển, Lý Hoài Sâm, Lý Hoài Nhân và con cháu Lý thị xuất thân Kỷ huyện.
Những con cháu Lý thị ở đây nguyên bản đều phục vụ trong quân lưu tặc, sau khi Lý Nham bị sấm tặc giết chết liền đều lãnh binh trở về Hà Nam, tập hợp dưới trướng Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử đi tới ghế chủ vị đại mã kim đao ngồi xuống, một đôi mắt đẹp lanh như băng đảo qua trên mặt chư tướng, một cỗ sát khí tản ra từ trên người nàng, các tướng lĩnh đang châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán nhất thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003882/chuong-277-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.