Chương trước
Chương sau
- Hầu gia.

Cố Mi bỗng nhiên rót chén rượu, kính Vương Phác ở phía xa xong mới uống một hơi cạn sạch nói:

- Những tỉ muội ở đây đều là những nữ nhân có số khổ, chúng ta chưa từng nghĩ đến chuyện phải cứu tế nạn dân.

Cố Mi ám chỉ những gì Vương Phác sao có thể nghe không ra?

Vương Phác rót rượu cho mình, sau đó bưng rượu đi đến trước mặt Cố Mi, mỉm cười nói:

- Tâm ý của Mi cô nương bản Hầu đã hiểu, hôm nay bản Hầu xin mặt dày nói tất cả rõ ràng, nếu các vị cô nương đồng ý, có thể tiếp tục làm ở Tiêu Dao Tiên Cảnh, bản hầu tuyệt đối sẽ không bạc đãi các cô, nếu có nơi chốn tốt hơn để về, bản Hầu sẽ tặng cho các cô một phần đồ cưới hậu hĩnh.

- Ôi.

Lý đại nương giọng quyến rũ nói:

- Hầu gia cũng thật biết nghĩ, ngài lấy các cô Viên Viên cô nương, Tiểu Uyển cô nương vào phủ, lại đối với Như Thị cô nương như hồng nhan tri kỉ trong quân, cái này còn chưa tính, ngài còn định thu hết cả Mi cô nương, Thập Nương, Bạch Môn và Hương Quân nha?

- Đúng như vậy.

Trần đại nương cũng cười nói:

- Thêm một Ngọc Kinh cô nương là đủ tám vị danh viện Hoài rồi, đều có thể đủ ngồi một bàn mạt chược rồi, ha ha ha.

- Ha hả.

Vương Phác mặt không đổi sắc cười nói:

- Tỷ muội ở cùng một chỗ sẽ náo nhiệt, còn có thể chăm sóc cho nhau không phải sao?

Ý tứ câu này của Vương Phác đã rất minh bạch rồi, bốn vị cô nương Cố Mi, Khấu Bạch Môn, Lý Thập Nương và Lý Hương Quân mặt thoáng chốc đỏ bừng, nhưng nét mặt của các cô lại không giống nhau.

Cố Mi mắt đỏ bừng, không chớp mắt nhìn Vương Phác, Hương Quân hơi thẹn thùng, dù sao nàng cũng còn nhỏ, còn chưa tới lúc bàn đến chuyện hôn nhân. Nhưng trong lòng Lý Hương quân, Vương Phác chính là đại anh hùng không thể hoàn mỹ hơn, là vị hôn phu lí tưởng.

Tâm tình của Khấu Bạch Môn và Lý Thập Nương là phức tạp nhất, nếu nói các nàng không động tâm với Vương Phác là không đúng, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là bên người Vương Phác có quá nhiều tuyệt sắc giai nhân, những người tâm cao khí ngạo như các nàng rất khó chấp nhận chuyện tranh thủ tình cảm với người khác. Nhất là Lý Lý Thập Nương, nàng vốn là tỷ muội thâm tình với Trần Viên Viên, vừa nghĩ đến việc tranh đoạt tình cảm với Trần Viên Viên, trong lòng có phần khó tả.

Vương Phác thể hiện tâm tình của mình, lập tức nói sang chuyện khác:

- Bây giờ bắt đầu đi, vừa ăn vừa nói, nếu không rượu và thức ăn sẽ nguội hết.

Vũ Xương, hành dinh Đề Đốc.

Tiết xuân se lạnh, gió đêm như dao, Triệu Tín khoanh tay đứng ở trong lương đình phía sau viện, nhìn bầu trời đêm xa xa u ám mà ngẩn người, những lời nói của nam tử trung niên thần bí cứ mãi quanh quẩn trong đầu y.

Nếu nói Triệu Tín không dao động với những lời nói mà nam tử trung niên nói ra thì không phải.

Là người thì đều có dã tâm, trừ phi giống dạng người cơ bắp như Mặt Sẹo, giống Trương hòa thượng, không ai không muốn có quyền lực và danh vọng chứ? Nếu thật sự có thể làm chư hầu hùng cứ một phương, sao Triệu Tín lại không muốn?

Nhưng vấn đề là có khả năng không?

Đúng vậy, Vương Phác dựa vào bốn ngàn tinh binh mới có thể làm chư hầu hùng cứ một phương, sau đó mượn cơ hội Bắc Kinh rơi vào tay giặc, Kiến Nô vào thành mà lập công, bởi vậy mới trở thành Tổng Đốc ngũ tỉnh, Triệu Tín y có thể trở thành Vương Phác kế tiếp hay không?

Thoạt nhìn Triệu Tín cũng không tầm thường, có ban vạn quân Trung Ương tinh nhuệ, còn có một Hỏa Thương doanh, có nhiều của cải hơn tổng binh Đại Đồng Vương Phác trước kia, nhưng đây chỉ là tình hình bên ngoài, Triệu Tín là người thông minh, ba vạn quân Trung Ương này của y chỉ trung thành với Vương Phác.

Nếu Triệu Tín không nghe lời Vương Phác, chỉ sợ ba vạn quân Trung Ương này sẽ xử lý y ngay tức khắc.

Cho dù lùi một nghìn bước, ba vạn quân Trung Ương này trung thành với Triệu Tín, Triệu Tín cũng không dám phản bội Vương Phác, không chỉ bởi vì sự tiếp tế của quân Trung Ương và Hỏa Thương Doanh dựa vào Vương Phác quá lớn, chỉ cần hắn cắt đứt hậu cần, thì ba vạn quân Trung Ương thủ hạ của Triệu Tín sẽ lâm vào khốn cảnh, càng quan trọng hơn là Triệu Tín đối với Vương Phác có một loại sùng kính và sợ hãi từ trong đáy lòng.

Đối với bộ hạ trung thành, Vương Phác thân như huynh đệ, còn đối với phản đồ, Vương Phác tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

- Phù...

Triệu Tín thở dài một cái cất cao giọng nói:

- Người đâu?

Có tiếng bước chân dồn dập, đội trưởng đội thân binh nhanh chóng di vào lương đình, chào Triệu Tín theo kiểu quân đội, lớn tiếng nói:

- Tướng quân có gì chỉ bảo?

- Đi.

Triệu Tín khoát tay áo nói:

- Đưa vị tiên sinh kia đến phòng kí tên, cũng mời Liễu Khinh Yên cô nương đến.

- Vâng.

Đội trưởng đội thân binh lại thi lễ, xoay người đi.

Triệu Tín kéo kéo vạt áo, kéo thẳng lại bộ lễ phục Đề đốc trên người, lúc này mới quay đầu lại, khép hai chân chào kiểu quân đội quay về hướng đông, nghiêm nghị nói:

- Hầu gia, cả đời Triệu Tín đã định đi theo ngài rồi, cho dù là núi đao biển lửa, Triệu Tín cũng sẽ nhảy vào.

Nam Kinh, nhã hiên phía sau Tiêu Dao Tiên Cảnh.

Rượu quá ba tuần, ăn uống no say, trên mặt trắng nõn của các cô nương cũng hiện lên sắc đỏ rất mê người, Cố Mi cố ý mượn men rượu bạo dạn hỏi:

- Hầu gia nghe nói bảy ngày nữa người sẽ cử hành hôn lễ với công chúa điện hạ?

Vương Phác cũng có men say trong người cười nói:

- Đúng thì sao mà không đúng thì thế nào?

Cố Mi mắt sáng quắc nhìn Vương Phác hỏi:

- Nhớ lúc đầu Hầu gia ở huyện nha Ngô Giang và Noãn Hương các đã từng hứa với Noãn Hương, nói tương lai nếu quay lại Giang Nam, sẽ dùng kiệu tám người khiêng tới rước muội về nhà, nhoáng một cái đã hai năm trôi qua, Hầu gia không biết đã bỏ quên lời hứa này từ bao giờ rồi?

- Không quên, đương nhiên không quên.

Vương Phác khoát tay áo, lớn tiếng nói:

- Ngày nào đó ta thực sự kết hôn với công chúa Trường Bình, liền chuẩn bị ba cái kiệu lớn, một cái rước công chúa một cái rước Viên Viên, còn một cái rước Tiểu Uyển. Ha hả, nếu các cô nương ở đây đồng ý làm tỷ muội của Viên Viên, Tiểu Uyển, thì sẽ chuẩn bị cho mỗi người một cái kiệu tám người khiêng.

Cố Mi nghe xong mắt sáng quắc, Khấu Bạch Môn, Lý Thập Nương và Lý Hương Quân vẻ mặt thẹn thùng.

Vương Phác uống hết rượu ngon trong chén, ngà ngà say nói:

- Mi cô nương thích kinh doanh, có thể làm thư kí thương vụ của ta, phụ trách việc buôn bán, Thập Nương thích tính toán sổ sách có thể làm thư kí tài vụ, Bạch cô nương có võ nghệ, thích hành hiệp trượng nghĩa có thể làm người phụ trách an toàn của ta, còn Tiểu Hương Phiến Trụy Nhi của chúng ta sẽ làm người phụ giúp quốc vụ của ta, giúp ta sắp xếp chuyện hàng ngày.

- Ôi.

Lý đại nương quyến rũ kêu lên:

- Thì ra Hầu gia đã sớm lo lắng cho Thập Nương và Hương Phiến Trụy Nhi nhà chúng ta rồi, đến chuyện cho các nàng làm gì cũng đã tính xong.

- Đại nương.

Vương Phác đơ mặt cười nói:

- Nếu không cũng sắp xếp cho đại nương làm một cái gì đấy?

- Xì.

Lý đại nương nói:

- Ngay trước mặt các cô nương mà Hầu gia cái gì cũng dám nói.

Nhìn Lý đại nương mặt hiện lên một rặng mây đỏ, bộ dạng thẹn thùng, Vương Phác tim đạp thình thích, tuy Lý đại nương này là mụ mụ, nhưng lại không giống với Trần đại nương. Trần đại nương năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng Lý đại nương nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi tuổi, ngực lớn mông lớn, eo nhỏ, vẫn vô cùng quyến rũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.