Thực tế Đa Nhĩ Cổn còn có một suy nghĩ khác. Nếu Kiến Nô có thể đánh thắng được trận chiến Tế Ninh, thì cho dù Ngô Tam Quế có được hơn 2 vạn con chiến mã này cũng không lật ngược được tình thế. Còn nếu Kiến Nô đánh thua trận Tế Ninh, cuối cùng chỉ có thể quay về Quan Ngoại. Lúc đó Ngô Tam Quế cũng bị ép phải về Sơn Hải Quan trở thành lá chắn ngăn cản quân Minh cho Kiến Nô.
Cho nên, dù nghĩ trên phương diện nào, cho Ngô Tam Quế 2 vạn con chiến mã đối với Kiến Nô mà nói chỉ có lợi mà không có hại.
Đa Đạc cau mày nói:
- Nhưng lấy đâu ra ngựa chứ?
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Mượn bộ tộc Khách Nhĩ Khách trước đi. Nói với Tố Trác Khắc Lý Khắc thân vương, nếu đánh thắng trận Tế Ninh trẫm còn cho ông ta nhiều ngựa, dê bò và súc vật nữa. Thưởng thêm cho ông ta 500 ngàn nô lệ người Hán.
Bên ngoài Đông Hoa môn.
Ngô Tam Phụ đi nhanh hai bước đuổi theo Ngô Tam Quế, thấp giọng nói:
- Nhị ca, Đa Nhĩ Cổn sẽ cho chúng ta 2 vạn con chiến mã thật sao? Có phải đang đùa chúng ta không?
- Không đâu.
Ngô Tam Quế lắc đầu nói:
- Mười tám vạn kỵ binh Mông Cổ, chiến mã theo quân gần ba trăm ngàn. Đa Nhĩ Cổn sẽ không để ý đến 2 vạn con chiến mã này đâu.
- Ha ha.
Ngô Tam Phụ thấp giọng nói:
- Nhưng đối với quân Quan Ninh của chúng ta lại rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003736/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.