Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vương Hồ Tử vang lên, hai ngàn tướng sĩ đều bắt đầu tự mình kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ vải bố bao móng và đồ chụp miệng của chiến mã, không ai dám xem thường. Chiến trường bác mệnh, một chút sơ sẩy cũng có thể gây ra tai vạ, có thể lập tức khiến cho một cuộc chiến đấu bị thất bại, có thể tức thì làm cho tất cả huynh đệ đều chết trận sa trường!
Sau một lát, toàn bộ hai ngàn tướng sĩ đã kiểm tra hoàn tất.
Vương Hồ Tử phóng người lên ngựa, lớn tiếng quát:
- Tất cả mọi người, lên ngựa!
Trên đường cái một mảnh tiếng vang rầm rầm, hai ngàn tướng sĩ đều phóng người lên ngựa, Vương Hồ Tử ghìm ngựa quay đầu lại, theo trước trận kỵ binh chầm chậm đi qua, bắt đầu phát biểu sau cùng trước khi chiến đấu:
- Các huynh đệ đều con mẹ nó nghe cho kỹ, lần này lão tử ra lệnh cho các ngươi chỉ có một từ, đó chính là Giết! Giết sạch lũ Thát tử Mông Cổ kia, một người sống cũng không được lưu lại!
Sát khí lạnh như băng kích động trong con ngươi mỗi gã tướng sĩ, hai ngàn kỵ binh tựa như hai ngàn đầu sói, đã chuẩn bị ổn thỏa.
Vương Hồ Tử rút ra yêu đao vung tới khoảng không phía trước, lớn tiếng thét dài:
- Xuất phát!
Bắc môn Tế Ninh đóng chặt lặng yên mở rộng, nhiều đội kỵ binh Trung Ương Quân võ trang đầy đủ nối đuôi nhau mà ra.
Màn đêm như mực, thám báo Mông Cổ tới lui tuần tra ở phía xa căn bản là nhìn không thấy tình hình ngoài mười bộ, bọn họ chỉ có thể dựa vào âm thanh để phát hiện tình huống khác thường, thế nhưng, kỵ binh Trung Ương Quân đã dùng vải bông bao lấy vó ngựa, lại dùng miệng chụp bọc lấy mồm ngựa.
Hai ngàn kỵ binh tựa như quỷ kỵ đến từ Cửu U Địa Ngục, thần không biết quỷ không hay tiếp cận đại doanh Mông Cổ ngoài Tây môn.
Trong đại doanh Mông Cổ lốm đa lốm đốm ánh lửa, trên cánh đồng bát ngát tối đen giống như ngọn đèn sáng chỉ đường, rất dễ nhận ra.
Thời điểm còn cách đại doanh Mông Cổ hai dặm, một kỵ binh thám báo Mông Cổ rốt cục phát hiện ra kỵ binh Trung Ương Quân đang không một tiếng động tiến lên phía trước, thám báo Mông Cổ lập tức nổi lên cảnh giác, dùng ngôn ngữ Mông Cổ lớn tiếng quát hỏi:
- Người nào?
- Sưu sưu sưu!
Ba điểm hàn tinh vút qua khoảng không phóng tới, thân hình thấp lùn cường tráng của gã thám báo Mông Cổ ở trên lưng ngựa lắc lư, rồi đổ xuống đất, tuy nhiên trước khi chết, tên thám báo Mông Cổ này vẫn cố dùng hết toàn lực giương cung cài tên, bắn ra để dùng âm thanh tên kêu truyền đến cảnh báo, tiếng rít chói tai thoáng chốc liền phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, thẳng tuốt truyền ra ngoài vài dặm.
Thấy tình hình đã bại lộ, Vương Hồ Tử không chút do dự rút ra yêu đao ra sức vung tới phía trước, hai ngàn kỵ binh Trung Ương Quân đang lặng yên âm thầm tiến lên phía trước lập tức bắt đầu gia tăng tốc độ, tựa như thủy triều nhắm thẳng hướng đại doanh Mông Cổ ở ngoài hai dặm.
Dưới bầu trời đêm đen nhánh nhanh chóng vang lên tiếng tên rít gào liên tục không ngừng, truyền thẳng đến đại doanh Mông Cổ.
Sự yên tĩnh làm người ta hít thở không thông qua đi, trong đại doanh Mông Cổ bắt đầu rối loạn, đêm tối yên tĩnh hoàn toàn bị đánh vỡ, Thát tử Mông Cổ đang ngủ say đã bừng tỉnh, đang ở trong nhà bạt la to, sau đó, không chờ bọn hắn mặc vào giáp trụ, hàng rào bên ngoài đại doanh cũng đã nhanh chóng bị đánh đổ rồi, đông nghìn nghịt kỵ binh quân Minh đã phá doanh mà vào!
Hai kỵ binh Trung Ương Quân phi ngựa mà qua, hai nóc nhà bạt đứng mũi chịu sào đã bị kéo đổ trên mặt đất.
Không đợi Thát tử Mông Cổ trong nhà bạt kịp lấy lại tinh thần, mấy chục kỵ binh Trung Ương Quân nối gót mà tới, dao bầu tung bay, hàn quang lập lòe, máu bắn tung tóe, mấy chục đầu lâu của Thát tử Mông Cổ đã lăn xuống mặt đất!
Trong tiếng nện gõ nặng nề trên mặt đất, càng nhiều kỵ binh Trung Ương Quân tựa như thủy triều tràn vào đại doanh Mông Cổ, những kỵ binh Trung Ương Quân này giống như ác lang xông vào bầy dê, thấy Thát tử Mông Cổ liền giết, thấy nhà bạt liền đốt, thoáng chốc, trong đại doanh Mông Cổ liền dấy lên ánh lửa ngút trời, Thát tử Mông Cổ ngã trong vũng máu cũng đã gia tăng hơn ngàn người rồi!
Trung quân Mông Cổ.
Tác Nạp Mục mông trần, hai tay chống đất, đang ở trên người Thiếp Mộc Nhĩ thúc ngựa dương thương, thỏa thích rong đuổi, Thiếp Mộc Nhĩ mềm mại thở hổn hển, thân thể mềm xốp như bông, hoa kính nóng ướt chặt khít dâng lên từng đợt co giật, gây cho Tác Nạp Mục từng trận mất hồn khoét cốt, khi Tác Nạp Mục cảm thấy khoan khoái tột cùng, ngoài trướng vang lên những tiếng náo động ồn ào.
Tác Nạp Mục như bị gió mát quét qua kịch liệt rùng mình một cái, lập tức ở trong cơ thể Thiếp Mộc Nhĩ tiết ra như rót.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]