Chương trước
Chương sau
Đa Nhĩ Cổn thoáng chốc cau mày, trầm giọng nói:

- Thập Nhị ca, thực lực của quân Minh hùng mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của huynh đấy, Vương Phác cũng không phải người lương thiện gì, tuyệt đối không được quên sự thảm bại ở Đại Đồng. Lúc đó Vương Phác dùng vẻn vẹn không tới năm nghìn Hỏa thương thủ đã đánh bại hơn mười vạn quân Thanh của chúng ta, giết chết hơn bốn vạn quân. Bởi vậy chỉ bằng một trận chiến muốn đem quân Minh đánh bại là không thể.

Dứt lời, Đa Nhĩ Cổn phất tay ra hiệu cho đám người A Ba Thái, Tát Cáp Liêm lui ra khỏi hành dinh.

Trong hành dinh chỉ còn lại hai người Đa Nhĩ Cổn và A Tế Cách, Đa Nhĩ cổn mới thành khẩn, ý sâu xa nói:

- Thập Nhị ca, huynh còn nhớ Phụ Hãn từng dạy gì không? Phụ Hãn từng nói, Đại Minh giống như một cây đại thụ, tưởng có thể dùng một đao chém ngã nó là không thể, chúng ta phải từ từ làm. Trước tiên bứt hết lá, sau đó chém đứt thân cây, lần này chiến đấu với quân Minh, chúng ta trước tiên nghĩ cách làm suy yếu thực lực của quân Minh, tới lúc thực lực của quân Minh suy yếu đến một mức độ nào đó, mới tập trung binh lực gióng lên hồi trống thúc đẩy tinh thần tiêu diệt nó.

A Tế Cách không nói, sắc mặt rất khó coi.

Mỗi lần Đa Nhĩ Cổn tán dương Đa Đạc trước mặt mọi người, trong lòng A Tế Cách rất khó chịu, y rất muốn y được Đa Nhĩ Cổn coi trọng như Đa Đạc, nhưng đáng hận chính là những ý kiến mà Đa Đạc đề xuất đều được Đa Nhĩ Cổn tán thưởng, mà những ý kiến A Tế Cách y đề xuất ra lại luôn bị Đa Nhĩ Cổn trách cứ.

Nhưng oán hận thì oán hận, A Tế Cách vẫn luôn ủng hộ Đa Nhĩ Cổn, y biết rằng, nếu không phải Đa Nhĩ Cổn thì Hào Cách có lẽ đã trở thành Hoàng đế Đại Thanh rồi, thật sự để Hào Cách làm hoàng đế, huynh đệ bọn họ đã sớm chết từ lâu rồi, làm sao có được địa vị như ngày hôm nay.

Đa Nhĩ Cổn hít sâu thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói:

- Thập Nhị ca, ta biết trong lòng huynh không thoải mái, Thập Ngũ đệ nhỏ tuổi hơn huynh nhưng ta lại đồng ý làm theo những ý kiến của đệ ấy, nhưng lại nhiều lần quát tháo Thập Nhị ca. Nhưng Thập Nhị ca có nghĩ tới hay không, Thập Ngũ đệ tuổi còn trẻ, nhưng năng lực của y lại vượt trên ta và huynh rất nhiều, nước Đại Thanh nếu muốn ngồi vững trên giang sơn nhà Hán và làm bá chủ Trung Nguyên thì tương lai còn phải dựa vào Thập Ngũ đệ.

Đầu A Tế Cách cúi thấp, thấp giọng nói:

- Thập Tứ đệ đừng nói nữa, đều là huynh đệ ruột thịt, ta hiểu điều đấy.

- Biết thì tốt rồi.

Đa Nhĩ Cổn thở dài nói:

- Đều là huynh đệ trong nhà, huynh chính là đệ, đệ chính là huynh, có gì phải tranh giành chứ?

Sa Câu Tập.

Trịnh Thành Công dẫn người đi đào đê ở đầu đông trấn, nước sông ở Sa Câu cũng không nhiều lắm liền nhanh chóng chảy theo hướng chỗ đê mới được đào, sau đó ngập vào chỗ trũng tạo thành kênh đào, mực nước ở Sa Câu rất nhanh bắt đầu giảm xuống, từ mực nước ngập đến ngực giảm xuống còn dưới đầu gối.

Sắc trời đã tối nhưng quan binh của Truy trọng doanh vẫn đang bận rộn ở dưới lòng sông.

Tuy rằng sông Sa Câu cũng không rộng lắm, nhưng cần phải lấp đầy sông trong vòng một ngày, đầm đường, sau đó trải một tầng đá lên, đây cũng không phải công trình dễ làm gì, nếu không làm thông đêm, Truy trọng tam doanh của Trịnh Thành Công căn bản không thể hoàn thành công trình này trong một ngày.

Nhìn công trường dưới lòng sông khí thế ngất trời, Vương Phác đột nhiên nhận ra cho một mình Truy trọng doanh phụ trách làm công việc này cũng không phải cách hay, tăng thêm công binh doanh xem ra là cần thiết.

Bởi vì trang bị hỏa khí của quân Minh tăng lên, nhất là số lượng đại pháo gia tăng, yêu cầu về đường, cầu của quân đội nghiêm khắc hơn. Nếu không có công binh gặp núi mở đường, gặp sông làm cầu, thì đội pháo của quân Minh sẽ khó mà di chuyển, điều này đối với việc tác chiến sau này sẽ là một điều cực kì bất lợi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi đến, Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị cầm tay nhau đi tới sau lưng Vương Phác.

Vương Phác không cần quay đầu cũng biết ai tới, thản nhiên hỏi:

- Quân chủ lực của Kiến Nô Đa Nhĩ Cổn đang ở chỗ nào?

Liễu Khinh Yên nói:

- Cách Sa Câu Tập hai mươi dặm về phía bắc, Hạ thôn.

Vương Phác lại nói:

- Ngoại trừ quân chủ lực của Kiến Nô Đa Nhĩ Cổn, xung quanh có kị binh Thát tử hay không?

Liễu Khinh Yên nói:

- Theo điều tra, cùng đóng quân ở Hạ thôn với quân chủ lực của Kiến Nô có khoảng hơn vạn kị binh Thát tử, ngoài ra, Hàn Trang phía sau chúng ta còn có khoảng hai nghìn kị binh Thát tử, ngoài ra còn có mấy nghìn Kiến Nô và ba bốn vạn kị binh Thát tử đang tiến đến Hàn Trang, xem ra muốn chặn đường lui của chúng ta.

Khóe miệng Vương Phác bỗng nhiến xuất hiện một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, Đa Nhĩ Cổn định chặn đường lui của hắn sao, hắn sao có thể không nghĩ tới chuyện chặn đường lui của Đa Nhĩ Cổn chứ? Rốt cuộc xem ai chặn đường lui của ai, vậy phải chờ xem bản lĩnh rồi, nhưng Vương Phác có sự tự tin giành trước được việc chặn đường lui của Đa Nhĩ Cổn.

Vương Phác những cái khác không dám khẳng định nhưng đối với sức chiến đấu của quân Trung Ương vẫn rất tín nhiệm.

Ngoài biển Đăng Châu, lân cận đảo Hải Lư.

Thủy binh Trấn Hải Thi Lăng chính là đang men theo ven biển chở Hỗn thành doanh của Đường Thắng đến Đường Cô Khẩu. Đầu tàu chiến chỉ huy, Đường Thắng và Thi Lăng sóng vai đứng trang nghiêm, mặc dù Đường Thắng không phải là lần đầu tiên đi thuyền nhưng y vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cũng may những binh lính cùng y xuất chinh đa phần đều là người Giang Nam, người Giang Nam phần lớn đều bơi giỏi, sẽ không say tàu.

Đường Thắng bám lấy Hạm Thủ, buồn bực hỏi:

- Thi Lang, ở trên biển nhiều ngày như vậy rồi, rốt cục đã đến chưa?

Thi Lang giơ cao kính viễn vọng lên nhìn một hồi, lại so với bản đồ hàng hải, mới nói:

- Theo bản đồ thì hẳn là đã tới vùng biển ngoài Đăng Châu, gần đảo Hải Lư.

Đường Thắng lại nói:

- Cách Thiên Tân còn xa lắm không? Phải đi bao nhiêu ngày nữa?

Thi Lang đáp:

- Còn khoảng ba bốn trăm hải lí, ít nhất phải đi năm ngày nữa.

- Mụ nội nó.

Đường Thắng trừng mắt nhìn cột buồm cao hơn, buồn bực nói:

- Không thể nhanh hơn sao?

Thi Lang cười khổ nói:

- Tướng quân, theo ty chức biết thuyền của Đại Minh đã là thuyền có tốc độ đi trên biển nhanh nhất rồi, thuyền đi trên biển không thể chạy như lục quân, không thể gấp gáp, kiên trì chịu đựng, huống chi bây giờ còn đang đi ngược chiều gió, tốc độ khẳng định là phải chậm hơn so với việc đi thuận chiều gió.

- Mụ nội nó.

Đường Thắng ừng ực một tiếng nuốt nước bọt, căm hận nói:

- Chờ đến Thiên Tân, ta chắc chắn sẽ chém hết bọn Kiến Nô để hả giận.

Thi Lang cười nói:

- Tướng quân yên tâm, bọn Kiến Nô ở bên trong thành Thiên Tân đã xếp hàng chờ ngài đến chém đầu rồi, ha hả.

Đướng Thắng bỗng chuyển ánh mắt về phía chân trời hướng tây, tự nhiên nói:

- Cũng không biết Hầu gia ở Tế Ninh thế nào rồi, có bị Kiến Nô thúc ép quá không?

Thi Lang nói:

- Tướng quân nghĩ nhiều rồi, Hầu gia là ai? Từ hồi Hầu gia mang theo hơn nghìn binh lính đánh bất ngờ Thịnh Kinh đến nay, Hầu gia cho đến hôm nay vẫn chưa một lần bại trận, nghe người ta nói, Kiến Nô và kị binh Thát Tử vừa nghe đến Hầu gia hai chân đã run lên, trận chiến ở Tế Ninh mặc dù quân ta bị vây vào hoàn cảnh xấu nhưng Kiến Nô muốn thắng thì cũng là si tâm vọng tưởng mà thôi.

- Đúng vậy.

Đường Thắng nghe xong hai mắt tỏa sáng, liên tục gật đầu nói:

- Đa Nhĩ Cổn chỉ dám ra vẻ ta đây trước mặt Lý Tự Thành, Khương Tương, Vương Thừa Dận, một khi gặp phải Hầu gia của chúng ta liền ỉu xìu ngay lập tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.