Ngay khi ở Khai Phong, Hồng Nương Tử đã nghe nói không ít chuyện tình ái của Vương Phác.
Ngoại trừ Trần Viên Viên nghiêng nước nghiêng thành, các danh viện Tần Hoài như Đổng Tiểu Uyển, Liễu Như Thị, Lý Thập Nương, Khấu Bạch Môn, Cố Mi, Lý Hương Quân đều trước sau trở thành độc chiếm của Vương Phác ra thì ở Tần Hoài tươi đẹp rực lửa của Giang Nam hình như chỉ còn lại Ngọc Kinh đạo cô là không trở thành người đàn bà của Vương Phác, bên cạnh Vương Phác có quá nhiều tài nữ, mỹ nữ và diễm nữ, trong lòng chàng còn có Hồng Nương Tử nàng không?
Hồng Nương Tử từ lâu đã nghe nói những danh viện Tần Hoài này giỏi ca múa, khéo hiểu lòng người, là khả nhân nhi đệ nhất thiên hạ, còn Hồng Nương Tử nàng lại không biết gì cả, chỉ là một cô gái hoang dã biết múa đao xách kiếm, đánh đánh giết giết, hơn nữa… Hồng Nương Tử nàng còn là một quả phụ đã mất chồng, đâu đọ được với họ?
Bất giác, gương mặt ửng đỏ của Hồng Nương Tử phai đi, giữa hai đầu lông mày trùm lên một nỗi u oán.
Trong lúc thấp thỏm bất an thì đã tới bên ngoài trấn Trương Thu, Hồng Nương Tử đã nhìn thấy binh lính quân trung ương đứng gác ngoài trấn, hai tên lính cầm súng kíp lưỡi lê, giống như tiêu thương đứng sừng sững trong gió rét, bông tuyết rơi đầy trời đã phủ một lớp dày lên áo khoác bông của họ, thậm chí ngay cả lông mi của họ cũng dính đầy vụn băng, nhưng họ lại bất động như tượng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003634/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.