Noãn các Thập Vương phủ, Cù Thức Tự đang mật nghị với Vương Phác.
Sau khi Cù Thức Tự chạy đến Bắc Kinh, người đầu tiên phải thăm hỏi đương nhiên chính là Vương Phác.
Lúc này, Bắc Trực Lệ có thể nói là cực kỳ túng quẫn, cần người không có người, cần binh không có binh, tiền lương thuế phú thì càng không nói đến, có thể nói là triều đình giao cho Cù Thức Tự hoàn toàn là một cục diện rối rắm. Nếu muốn thay triều đình bảo vệ tốt biên giới một phương, qua lại tốt với Tổng đốc Bắc Trực, kiểu gì cũng phải biết.
Hiện tại thứ mà Bắc Trực Lệ cần chính là quân Trung Ương đồng trú để ổn định thế cục!
Nếu như không có quân Trung Ương đồn trú, Thát Tử Mông Cổ và Kiến Nô ở quan ngoại có thể hưng binh báo thù bất cứ lúc nào, mà ngay cả đại Hán gian Ngô Tam Quế ở Sơn Tây hay là lưu tặc Hà Nam cũng có thể gây hấn ở Bắc Trực Lệ.
Sau khi chào hỏi xong,, Cù Thức Tự nghiêm nghị nói:
- Hầu gia, triều đình đã ban bố Sát Hồ lệnh ở các tỉnh phương nam, lâu thì nửa năm mau thì ba tháng, lưu dân các tỉnh sẽ chen chúc nhau mà đến, cho nên nhân khẩu và sức lao động không phải là vấn đề. Điều mà hạ quan thật sự lo lắng là phòng ngự của Bắc Trực Lệ, dù sao thì Bắc Trực Lệ chặn ở biên giới Đại Minh, trực tiếp giáp mặt với quân tiên phong của Kiến Nô, Thát Tử, còn phải luôn luôn đề phòng sự uy hiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003623/chuong-391-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.