Một vùng hoang vu bát ngát.
Trong không khí tràn ngập sát khí làm người ta hít thở không thông.
Mười ngàn quan binh Trung Ương quân Đại Minh võ trang đầy đủ, súng vác vai, đạn lên nòng, xếp thành hai đội hình chỉnh tề ở tả ngạn sông Đại Lăng, khuôn mặt toàn thể quan binh hết sức lạnh lùng, lặng ngắt như tờ, chỉ có dòng Đại Lăng cuồn cuộn không ngừng xô vào tả ngạn, để lại những bọt sóng trắng xóa trên bờ cát.
Cách đó không xa, là đội hình của ngưu tử bắc bộ.
Hơn vạn người xếp thành hai đội hình kỵ binh trông có vẻ hơi tán loạn, dù sao cũng không phải là quân chính quy, về mặt nghiêm ngặt, đội hình của ngưu tử bắc bộ không thể so sánh với đội hình của Trung Ương quân.
Trong tiếng chân dồn dập, một đội trưởng đội bảo an bước nhanh tới trước mặt Cù Thức Tỷ, bẩm:
- Tổng đốc đại nhân, các đội bảo an đã tập kết vào vị trí.
Cù Thức Tỷ gật gật đầu, ánh mắt chuyển qua phía Vương Phác, cung kính hỏi:
- Vương gia, có thể bắt đầu chưa?
- Ừ, bắt đầu đi.
Vương Phác vuốt cằm, nhưng trong giọng nói lộ ra sát ý mạnh mẽ.
Cù Thức Tỷ “dạ” một tiếng, xoay người hướng về đội trưởng bảo an, hô lên:
- Bắt đầu!
- Dạ!
Đội trưởng đội bảo an hô to, xoay người bước nhanh rời đi.
Chỉ chốc lát sau, hai trăm tên ngưu tử áp giải một trăm tên tù binh Kiến Nô tới bờ sông Đại Lăng, trong tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003550/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.