Đông thành Thái Nguyên, đại doanh Quan Ninh Quân.
Mấy trăm danh tướng lĩnh lớn nhỏ Quan Ninh Quân đã tập kết trên giáo trường, bọn họ vốn muốn tìm đến Ngô Tam Quế nói chuyện. Những người này được di chuyển từ Liêu Tây tới hoặc là người Sơn Tây, bọn họ không muốn rời khỏi Trung Nguyên đến một nơi hoang vắng lạnh rét, cằn cỗi, tuy nhiên lúc này Ngô Tam Quế đã phái Triệu Lục Cân tới.
Triệu Lục Cân thần sắc lạnh lùng nhìn mấy trăm tướng lớn nhỏ, thật lâu không nói lời nào.
- Triệu tổng binh, thật ra ngài muốn nói gì.
- Đúng thế, rốt cuộc chúng ta có nên đi hay không?
- Các huynh đệ đang chờ vào sự quyết đoán của Bình Tây Vương.
Thấy Triệu Lục Cân không nói gì tướng lĩnh Quan Ninh Quân đã không nhịn thêm được.
Ánh mắt Triệu Lục Cân từ lạnh lùng trở nên nghiêm nghị, y lớn tiếng quát to:
- Có phải mọi người đã quyết tâm không muốn đi Đại Mạc không?
- Đúng, chúng tôi đã quyết tâm.
- Chết cũng không đi!
- Dù chúng ta liều mạng cùng Trung Ương Quân cũng tuyệt nhiên không bỏ chạy đến nơi đó.
- Tưởng chúng tôi ngốc sao? Dù có chết cũng không đi.
Tướng lĩnh Quan Ninh đều đáp lại, một đám vẻ mặt đều kích động.
Triệu Lục Cân nghiêm nghị nói:
- Nhưng Binh Tây Vương muốn các người phải đi thì thế nào?
Các tướng lĩnh Quan Ninh đều im lặng, lúc này tuy Ngô Tam Quế không còn uy phong như lúc trấn thủ ở Sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003539/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.