Chương trước
Chương sau
Thành Đô, vốn là Thục Vương phủ đã thành vương cung Đại Tây của Trương Hiến Trung.

Nửa canh giờ trước, Trương Hiến Trung vừa mới ở kim điện này tiếp kiến thừa tướng Đại Thuận Ngưu Kim Tinh, y cũng biết ý đồ đến của Ngưu Kim Tinh, Trương Hiến Trung cũng không chậm trễ nhanh chóng gọi tả thừa tướng Uông Triệu Lân, hữu Thừa tướng Nghiêm Tích, Thượng thư Vương Quốc Lân, Giang Đỉnh Trấn, Cung Hoàn Kính, Bình Đông Vương Tôn Khả Vọng, Phủ Nam Vương Lưu Văn Tú, An Tây Vương Lý Định Quốc, Định Bắc Vương Ngải Năng Kỳ và văn võ tâm phúc cùng tiến cung nghị sự.

Đợi mọi người đến đông đủ, Trương Hiến Trung trầm giọng nói:

- Lý Tự Thành phái Ngưu Kim Tinh đến chúng ta cầu xin cứu viện, nói Vương Phác tự mình dẫn mười vạn Trung Ương Quân đánh vào Diên An Phủ, còn nói Đại Tây Quân có thể trợ giúp Đại Thuận Quân đánh lùi sự tiến công của Trung Ương Quân thì Lý Tự Thành nguyện ý tặng tất cả Thiểm Tây cho Đại Tây quốc chúng ta ngoại trừ Tây An phủ và Diên An phủ, mọi người nói xem việc này nên làm thế nào bây giờ?

So sánh với nước Đại Thuận của Lý Tự Thành thì nước Đại Tây của Trương Hiến Trung lớn mạnh và ổn định hơn nhiều.

Sự khác biệt chính là Trương Hiến Trung không phải là con quỷ khát máu, trên thực tế cho tới lúc này Trương Hiến Trung vốn không giết hại dân chúng vô tội bừa bãi, thật sự giết hại trăm vạn dân chúng Tứ Xuyên thì một nửa là Hà Lạc Hội Kiến Nô. Đám nô tài Trương Đình Xu vì cống hiến cho Kiến Nô mà sử dụng thủ đoạn tàn sát dân chúng rồi đổ lên người Trương Hiến Trung.

Từ khi trấn áp phản công của đám quan quân đất Thục Đại Minh cũ, Trương Hiến Trung liền ban bố một loạt hình thức khôi phục sinh sản, thực hiện chính sách giảm miễn thuế phú, thế cục đất Thục nhanh chóng quay lại ổn định, cuộc sống dân chúng ngày một yên ổn, hơn nữa đất Thục giàu có đông đúc, tiền vào phủ Thục Vương cũng đủ lớn để nuôi quân mấy năm.

Một bên Đại Thuận Quân quân lương thiếu thốn, nhanh chóng dẫn đến bất đồng, Đại Tây Quân thì lương bỗng sung túc, hơn nữa lại được huấn luyện bài bản.

Nước Đại Tây cũng sở hữu hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ chia làm một trăm hai mươi doanh, Tôn Khả Vọng thống lĩnh hai mươi doanh, Lý Định Quốc thống lĩnh mười sáu doanh, Lưu Văn Tú thống lĩnh mười bốn doanh, Ngải Năng Kỳ thống lĩnh mười doanh, bản thân Trương Hiến Trung suất sáu mươi doanh, cũng thiết lập tiền hậu tả hữu ngũ quân của phủ đô đốc, phân chia thống soái quân đội của sáu mươi doanh này.

Tả thừa tướng Uông Triệu Lân trầm ngâm một lát liền nói trước:

- Vạn tuế, thần nghĩ nên xuất binh nhưng không phải vì cứu Đại Thuận.

Trương Hiến Trung nói:

- Ý khanh là thế nào?

Uông Triệu Lân nói:

- Lúc này Đại Thuận Quân không còn lớn mạnh như Đại Thuận Quân của hai năm trước rồi. Hai năm trước Đại Thuận Quân mang trăm vạn binh lính quét ngang ngũ tỉnh, nhưng hiện giờ Đại Thuận Quân chỉ còn lại mấy vạn tàn quân, hơn nữa lòng quân tan rã, thiếu chí khí, lương bỗng thiếu thốn, lão binh trong quân đều chạy đi khắp nơi rồi, quân đội như vậy không đáng để chúng ta cứu.

Trương Hiến Trung nói:

- Vậy sao còn muốn xuất binh?

Uông Triệu Lân nói:

- Vì thâu tóm Thiểm Tây, mở rộng lãnh thổ nước Đại Tây.

Trương Hiến Trung nói:

- Sao?

Uông Triệu Lân nói:

- Lúc này nước Đại Tây của chúng ta chỉ là một góc của Tứ Xuyên, không gian chiến lược quá nhỏ, nếu Trung Ương Quân đồng thời tấn công từ ba hướng Thiểm Tây, Hồ Quảng, Vân Nam thì chúng ta thật sự không ứng phó nổi, nếu chiếm lĩnh Thiểm Tây thì không gian chiến lược hòa hoãn mở rộng thêm.

- Ừ, nói cũng đúng.

Trương Hiến Trung gật đầu, lại hỏi người khác:

- Mọi người thì sao? Mọi người thấy Tả thừa tướng nói như thế có được không?

Mọi người đều phụ họa, chỉ có Lý Định Quốc là không lên tiếng.

Đại Tây Quân ít khi đánh cùng Trung Ương Quân, tuy rằng Trung Ương Quân thanh danh hiển hách truyền khắp thiên hạ, nhưng những lời đồn đại này cũng không bằng tự bản thân nhận thức, tuy nhiên Lý Định Quốc là một ngoại lệ, ở nước Đại Tây chỉ có Lý Định Quốc và Trung Ương Quân từng trực tiếp giao tranh và y biết rõ sự lợi hại của Trung Ương Quân.

Sự lợi hại của Trung Ương Quân thật sự vượt qua tưởng tượng đấy, có thể thủ vững Tương Dương đã để lại cho Lý Định Quốc một ấn tượng sâu sắc, súng kíp dày đặc bắn ra một lượt binh lính Đại Tây Quân không thể nào ngăn cản được, lần này Vương Phác lại tự mình dẫn mười vạn Trung Ương Quân tiến công vào Thiểm Tây mục đích cũng không chỉ vì một tỉnh Thiểm Tây, sau khi chiếm Thiểm Tây sẽ nhanh chóng tiến quân vào Tứ Xuyên.

Bở vậy Lý Định Quốc nghĩ Đại Tây Quân không nên xuất binh đến Thiểm Tây mà củng cố phòng tuyến Ba Đông, phòng tuyến Hán Trung, lợi dụng hiểm yếu của Trung Ương Quân mà ngăn ở biên giới. Nếu theo như ý của Uông Triệu Lân cho binh tinh nhuệ của Đại Tây Quân đến Thiểm Tây quyết chiến cùng Trung Ương Quân, theo Lý Định Quốc quả thật đó là con đường diệt vong.

Trương Hiến Trung nhìn Lý Định Quốc ôn tồn hỏi:

- Định Quốc, ngươi cảm thấy việc này thế nào?

Vẻ mặt Trương Hiến Trung có chút không vui, tuy rằng y cưới nhiều thê thiếp nhưng chưa hạ sinh được một ai dù là nam hay nữ nên không có gì bất ngờ khi nước Đại Tây sẽ do một trong bốn nghĩa tử của Hoàng đế kế thừa, lúc này Tôn Khả Vọng là Thái tử không có người thứ hai, đáng tiếc lần trước xuất chinh Hồ Quảng Tôn Khả Vọng đã thất bại không thể cứu vãn, xém chút nữa bị Trương Hiến Trung chém đầu, một phần cũng nhờ ba Thượng thư cầu xin gã ta mới bảo vệ được tính mạng, tuy nhiên trong lòng Trương Hiến Trung, gã không còn địa vị lúc trước nữa.

Tự mình Trương Hiến Trung hỏi ý kiến của Lý Định Quốc, mọi người lại thấy chính ông ta đang đối đãi với Thái tử vậy.

Lý Định Quốc thở dài nhẹ nhàng nói:

- Phụ hoàng, sự hùng mạnh của Trung Ương Quân không thể nào có thể tưởng tượng được, bọn chúng có Hỏa Thương Doanh uy lực kinh người, không có thân xác máu thịt nào có thể ngăn cản được, cuộc chiến Tương Dương xưa kia nhi thần cùng ba nghìn tinh binh kiên thành mà thủ, Trung Ương Quân đứng cách xa trăm bước xếp hàng bắn, trong thời gian chưa quá một canh giờ quân ta đã thương vong hơn ngàn người.

Trương Hiến Trung nhíu mi nói:

- Theo ý con....

Lý Định Quốc nói như đinh đóng cột:

- Quân ta tuyệt không thể tùy tiện đến Xuyên.

Tả thừa tướng Uông Triệu Lân và Tôn Khả Vọng đứng gần liền lên tiếng phản bác:

- Nhị điện hạ có nghĩ đến nếu bỏ lỡ cơ hội này sau này không có cơ hội thứ hai không?

Lý Định Quốc nói:

- Nếu quân ta thủ những nơi hiểm yếu, hoặc có thể kháng cự Trung Ương Quân ở cửa ngoài, nếu đối mặt cùng Trung Ương Quân quyết chiến chỉ sợ.....

Trương Hiến Trung nghiêm nghị nói:

- Sợ thế nào?

Lý Định Quốc chán nản nói:

- Sợ là lành ít dữ nhiều.

Trương Hiến Trung im lặng, Tôn Khả Vọng cười lạnh nói:

- Lành ít dữ nhiều ư? Chẳng lẽ trong lòng Nhị đệ Đại Tây Quân của chúng ta không chống được đợt tấn công này sao?

Cũng giống như Tôn Khả Vọng, Định Bắc Vương Ngải Năng Kỳ cũng cười lạnh nói:

- Đúng thế, Nhị ca khuếch đại thực lực của Trung Ương Quân không biết đang có dụng ý gì? À đúng rồi, tiểu đệ nghĩ ra rồi, lúc trước ba nghìn quân tinh nhuệ của Nhị ca lại kiên thành Tương Dương mà thủ, Đại ca có tám vạn đại quân gần trong gan tấc, thời cơ chiến đấu đang có lợi thế, nhưng không ngờ Nhị ca không thể thủ thành Tương Dương thật sự điều này không thể khiến người ta tin được....

Dù sao Lý Định Quốc cũng là người trẻ tuổi nên nghe thế y lập tức nổi giận nói:

- Tứ đệ, lời này của ngươi là có ý gì?

Ngải Năng Kỳ buồn bực lớn tiếng nói:

- Ta có ý gì tất cả mọi người đều hiểu được.

Ý của Ngãi Năng Kỳ quá rõ ràng, đúng là Lý Định Quốc đang cố ý khuếch đại sức chiến đấu của Trung Ương Quân chẳng qua chỉ là do không thủ được Tương Dương mà biện minh thôi, Lý Định Quốc sao có thể chịu được cơn tức này nên cả giận nói:

- Lão Tứ, ý ngươi là ta cố ý khuếch đại sức chiến đấu của Trung Ương Quân sao?

Ngải Năng Kỳ lãnh đạm nói:

- Chẳng lẽ không đúng sao? Thời điểm Đại Tây Quân chúng ta liên tục chiến đấu ở các chiến trường Hồ Quảng, Nam Trực đã từng giao thủ cùng với Hỏa thương đội quân Minh, Trung Ương Quân và quân Minh tuy khác nhau nhưng họ đều dùng súng kíp cả, súng kíp quân Minh không chịu nổi lực tấn công của quân ta, vậy Trung Ương Quân thì có thể sao? Nói huynh đang khuếch trương thực lực của Trung Ương Quân, cố ý kiếm cớ giải vây chính mình có gì sai chứ?

- Khuếch đại thực lực của Trung Ương Quân?

Lý Định Quốc bắt đầu tấn công lại:

- Hơn hai mươi vạn Đại Thuận Quân và mười vạn Đại Tây Quân tấn công Thanh Đồng Quan mấy tháng mà không được, trong khi đó Thanh Đồng Quan chỉ có không đến năm trăm ngàn Trung Ương Quân canh gác, mà dám nói thế ư? Trung Ương Quân không lợi hại mà có thể dựa vào năm ngàn người ngăn cản được mấy chục vạn đại quân trong mấy tháng ư?

Ngải Năng Kỳ cứng họng nói:

- Việc này, việc này.....

Tôn Khả Vọng giải vây:

- Thanh Đồng Quan bại trận hoàn toàn không phải do quân Triệu Tín lợi hại mà do tinh thần Đại Thuận Quân không thông, không chịu xuất toàn lực, điều này cũng không nói gì được.

- Sau này thì sao?

Lý Định Quốc nói:

- Sau này Trung Ương Quân lấy không đến năm vạn quân cả gan phản công toàn tuyến, hơn hai mươi vạn Đại Thuận Quân còn có tám vạn tinh binh của đại ca bị đánh tan tác toàn bộ, toàn bộ Đại Thuận Quân bị giết, đại quân dưới trướng đại ca xém nữa vạn kiếp bất phục mà còn nói thế ư?

Tôn Khả Vọng nghẹn lời nói:

- Việc này....

- Đủ rồi.

Trương Hiến Trung lớn tiếng quát:

- Đừng cãi nhau nữa, trẫm và Lý Tự Thành đã có giao tình mấy thập niên, năm đó trẫm gặp rủi ro Lý Tự Thành cũng từng ra tay trợ giúp, sau đó trẫm cũng đã giúp hắn một lần nhưng ân tình này không chỉ một lần có thể trả hết nợ, cho nên lần này trẫm quyết ý xuất binh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.