Thành Đô, đại giáo trường.
Lý Định Quốc đang ở trên đài quan sát ba quân duyệt binh, Lưu Văn Tú bỗng nhiên đến bên cạnh nói:
- Nhị ca, có chuyện lớn không ổn rồi.
Lý Định Quốc quay đầu lại trầm giọng hỏi:
- Tam đệ, xảy ra chuyện gì vậy?
Lưu Văn Tú chán nản nói:
- Thám mã mới hồi báo, Trung Ương Quân đã công hãm Tây An.
- Trời.
Mặc dù đều nằm trong dự liệu của Lý Định Quốc nhưng đột nhiên nghe tin tức này y không khỏi thở dài một tiếng, lại nói:
- Đại Tây Quân đã bại, vậy phụ hoàng thế nào?
Lưu Văn Tú cúi đầu chán nản nói:
- Phụ hoàng, người....người cũng chết trận rồi.
- Phụt!
Lý Định Quốc há hốc mồm phun ra một ngụm máu rồi ngã nhào bất tỉnh, Lưu Văn Tú cùng mấy viên đại tướng đứng trên đài quan sát duyệt binh vội vàng đỡ lấy Lý Định Quốc, qua một lúc lâu Lý Định Quốc mới tỉnh dậy, ngửa mặt lên trời hét lớn:
- Phụ hoàng, phụ hoàng ơi....
Lý Định Quốc là một cô nhi, chưa đầy ba tuổi đã cùng cha mẹ lưu lạc tha hương, trên đường gặp chiến loạn song thân lần lượt chết đi, nếu không được Trương Hiến Trung nuôi dưỡng y thì y đã sớm chết đói nơi hoang dã rồi, cho nên Lý Định Quốc rất yêu thương tôn kính Trương Hiến Trung, vừa rồi hộc máu chính xuất phát từ tấm chân tình này.
- Nhị ca.
Lưu Văn Tú buồn bã nói:
- Trận chiến ở Tây An chẳng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003529/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.