- Giao thiệp? Kháng nghị? Khiển trách?
Khóe miệng của Vương Phác bỗng nhiên hiện ra một nụ cười nham hiểm, những từ này đúng là quá quen thuộc. Ở thế giới mà trước khi hắn xuyên không tới đây, những từ này không phải là những từ ngữ mà chính phủ Trung Quốc thường dùng hay sao? Khi phải đối mặt với những chính sách bất bình đẳng của các cường quốc phương tây, chính phủ bù nhìn ngoài việc cứ hát đi hát lại những luận điệu cũ rích đó thì chẳng làm bất cứ cái gì hết.
Còn bây giờ, tất cả lại ngược lại!
Bây giờ chính quyền Đại Minh vững mạnh, hùng cường, cho nên Vương Phác chẳng phải quan tâm đến cái gọi là giao thiệp, kháng nghị hay là khiển trách của đám thương nhân Hà Lan đó, thậm chí cứ cho là đám người đó có dùng đến vũ lực để uy hiếp thì cũng chẳng phải là chuyện gì to tát lắm.
Lúc này, chuyện buôn bán vận chuyển, mậu dịch của người Hà Lan quả thực là rất phát triển, họ có khoảng gần hai nghìn thuyền buồm cỡ lớn, có thể nói rằng số thuyền này bằng tổng số thuyền của 4 nước Anh, Pháp, Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha cộng lại, chính vì lẽ này mà người Hà Lan mới có được tiếng nói trên biển. Nhưng mà người Hà Lan lại không có được thực lực quân sự tương quan với thực lực thương nghiệp, mặt khác, trên thực tế cho thấy, Hà Lan vẫn chưa thiết lập cứ điểm thực dân trên mũi Hảo Vọng- Nam Phi, vẫn chưa có sự chống lưng từ cứ điểm trên mũi Hảo Vọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-dai-minh/2003511/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.