“Ông có thể rời đi rồi, nhưng sau này tôi không muốn nhìn thấy ông ở thành phố Giang Lăng nữa, về sau nếu tôi mà còn nhìn thấy ông ở thành phố Giang Lăng, nhìn thấy một lần tôi đánh một lần, ông nhớ kỹ chưa?”
Tiêu Sách tùy ý nói.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố Giang Lăng nữa, chỉ cần là nơi có cậu, tôi sẽ không xuất hiện...”
Thấy Tiêu Sách nói mình có thể đi rồi, trên mặt thầy Vương lộ ra vẻ vui sướng.
Ông ta ôm Lâm Áo từ mặt đất lên bắt đầu chạy trốn.
Thậm chí ông ta cũng không thèm nhìn đám người băng nhóm Triệu Quân, sợ Tiêu Sách lại giận cá chém thớt lên ông ta.
Trong đấu trường lập tức trở lên yên tĩnh.
Giờ phút này toàn bộ cấp cao của băng nhóm Triệu Quân đều nhìn về phía ông Triệu.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều ký thác hi vọng lên người ông Triệu, chờ ông Triệu có thể
đứng ra.
Là thế lực ngầm mạnh nhất ở thành phố Giang Lăng, ông Triệu căn bản không sợ bất luận cái gì cả.
Nhìn thấy phần đông lưu manh đang nhìn mình, ông Triệu lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Sách, sau
đó từ ghế gỗ hoa lệ tốt nhất đứng lên.
Ông mỉa mai nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, tuổi của mày còn trẻ, đã có thực lực như vậy, chẳng những đánh tứ đại kim cang của băng nhóm Triệu Quân bị thương nặng, thậm chí ngay đến cả thầy Vương mà tao mời đến, cũng bị đánh cho khuất phục, đúng là hung hăng càn quấy mà.”
“Nhưng mà, mặc dù mày giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/622179/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.