Về Pháo Hỏa, rốt cuộc là có còn nơi nào để ẩn náu nữa hay không... Về ông Triệu, ông ta đã chạm vào giới hạn của Tiêu Sách. Tuy Tiêu Sách sẽ không tự ngồi vào vị trí bang chủ của băng nhóm Triệu Quân, nhưng nâng đỡ một con rối trong băng nhóm Triệu Quân là chuyện vô cùng đơn giản. Ngay lúc Tiêu Sách đi về phía ông Triệu, đột nhiên có hai vệ sĩ chặn đường đi của Tiêu Sách.
NE Hai tên vệ sĩ đó trông có vẻ cũng có chút bản lĩnh, nhưng đối với Tiêu Sách lại không hề có lực uy hiếp gì. Chỉ cần anh muốn tiến vào, hai vệ sĩ đó cũng chỉ như tờ giấy, chẳng mạnh được bao nhiêu. Chẳng qua, Tiêu Sách không hề ra tay, mà chỉ nhìn ông Triệu một cách thản nhiên, trong mắt chứa vẻ chế nhạo. “Sao? Chỉ dựa vào đám rác rưởi này, mà nghĩ có thể ngăn cản được tôi sao?” Tiêu Sách đứng trong đám đông, nhìn ông Triệu, nói một cách bỡn cợt. Ngay cả Tứ Đại Kim Cang bên cạnh ông Triệu cũng đã bị anh xử hết, chẳng lẽ anh còn quan tâm đến hai tên vệ sĩ này sao “Tiêu Sách, nếu như hôm nay mày nói ra là ai đã sai khiến mày đến băng nhóm Triệu Quân gây sự, tao còn có thể giữ lại cho mày một mạng. Nếu như mày cứ hồ đồ ngu xuẩn, vậy thì đừng trách tạo không khách sáo..” Lúc ông Triệu nói ra câu này, thì sát khí nghi ngút, uy thế cả người lộ ra không hề che giấu, khiến cho đám lưu manh âm thầm gật đầu không thôi. Không hổ là ông Triệu, là vua của thế giới ngầm thành phố Giang Lăng, khí tràng khủng bố đó, e là cũng chỉ có ông Triệu mới có thể có được. “Tôi đến băng nhóm Triệu Quân còn không cần đến ai sai khiến, mà băng nhóm Triệu Quân còn không có tư cách đó. Bây giờ tôi cho ông một con đường sống, chỉ cần ông giao Pháo Hóa ra, sau đó ông rút khỏi băng nhóm Triệu Quân vĩnh viễn, tôi sẽ tha cho ông một mạng, cho băng nhóm Triệu Quân một cơ hội sống sót.” Tiêu Sách nhìn ông Triệu một cái, sau đó thản nhiên nói. Giọng nói của Tiêu Sách vừa dứt, còn chưa đợi ông Triệu phản ứng lại, đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân ở trong đại sảnh đã ồ lên. “Mẹ nó, thằng nhóc này chém gió cũng dữ quá đấy, vậy mà còn muốn bảo ông Triệu từ chức, nó là cái thá gì chứ..” “Ngông cuồng thật đấy, có ba người cũng dám đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân. Thật muốn xem thử lát nữa hẳn sẽ chết như thế nào.” “Ba người có lợi hại đến đâu, chẳng lẽ còn có thể lật trời được sao?” Mọi người đều nhìn ba người Tiêu Sách một cách châm biếm, sự mỉa mai trong ánh mắt cũng ngày càng đậm hơn. Mặc dù, Tiêu Sách đã đánh Tam Đại Kim Cang thành người tàn phế, thậm chí là gần một trăm tên lưu manh cũng đã bị đám Tiêu Sách đánh gục tại khu nhà ổ chuộc, nhưng mà, điều đó vẫn không khiến cho đám lưu manh ở trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân đạt tới mức độ sợ hãi. Lưu manh có thể ở trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, đều là những tên thấy nhiều biết rộng, phụ trách vai trò người đứng đầu trong băng nhóm Triệu Quân. Bọn chúng đều biết, mặc dù ba người Tiêu Sách có sức mạnh cao siêu, thực lực khủng bố, nhưng nếu như át chủ bài thật sự của ông Triệu đã xuất hiện, cho dù ba người Tiêu Sách có mạnh hơn nữa, cũng e là khó thoát khỏi cái chết. Còn thầy Vương mà ông Triệu vừa mới đến, mọi người cũng đã thấy rồi, có lẽ đó là một cao thủ đáng sợ. Có nhân vật như vậy bảo vệ ông Triệu, ba người Tiêu Sách đã định sẵn phải ngậm đắng nuốt cay rồi... “Mày đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân bọn tạo, chỉ là vì Pháo Hỏa?” Ông Triệu nghe thấy Tiêu Sách nói mấy câu đó cũng không tức giận, chỉ là thản nhiên nói với Tiêu Sách. Dựa vào cảm giác, ông Triệu cảm thấy sự việc có chút khác thường, nhưng cụ thể là khác thường chỗ nào, thì nhất thời không thể nói rõ được. Ban đầu, ông Triệu vốn nghĩ là người trẻ tuổi đó được băng nhóm khác phải đến gây sự, tìm Pháo Hỏa cũng chỉ là một lý do. Nhưng mà, khi Tiêu Sách thật sự đứng tại trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, Tiêu Sách vẫn muốn tìm Pháo Hỏa, một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì đó, ông Triệu lại cảm thấy, e rằng sự việc thật sự là hiểu lầm do Pháo Hỏa gây ra. Đừng nói là Tiêu Sách không tìm thấy Pháo Hỏa, ngay cả ông ta, cũng chẳng tìm thấy Pháo Hỏa đâu. Lúc này, Pháo Hỏa giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi vậy, lại có thể biến mất không chút dấu vết. Có điều, bây giờ Pháo Hỏa đã không còn quan trọng nữa. Lúc này, ba người Tiêu Sách đang diễu võ dương oai tại trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân. Nếu như ông ta giao Pháo Hỏa ra, e rằng hôm nay uy danh của băng nhóm Triệu Quân sẽ hoàn toàn bị phá hủy. Hôm nay, chỉ có đánh ba người Tiêu Sách đến tàn phế, gãy tay gãy chân, vứt xuống sông cho cá ăn, mới có thể triệt để rửa trôi sự sỉ nhục mà băng nhóm Triệu Quân đã chịu mấy ngày qua. Đôi mắt của ông Triệu bắn ra một tia sắc bén. “Thầy Vương, mời thầy ra tay bắt tên đó lại.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]