Chương trước
Chương sau
Lúc tất cả lưu manh có mặt tại hiện trường đều ngã xuống, Phương Bác và Cổ Minh lập tức bắt đầu hành động theo chỉ thị của Tiêu Sách.
Hai người vốn đã là người giàu, có ít tài sản rồi, huống chi hiện tại công ty Sách Bác đã trở thành đối tác làm ăn thân thiết nhất của nhà họ Lâm của thành phố Giang Lăng. Hai người toàn là phụ trách những dự án lớn, cũng không vừa mắt chút tiền tài trên người đám lưu manh trước mặt này.
Chẳng qua lúc này, trên mặt Phương Bác và Cố Minh lại hiện lên vẻ hưng phấn lạ thường.

Trước kia, dẫn theo một người căn bản không nghĩ sẽ làm địch với băng nhóm Triệu Quân, càng đừng nói là cướp đồ từ trên người đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân.
Nhưng mà, hiện tại hai người lại đánh ngã gần một trăm tên lưu manh, vả lại còn lấy dây chuyền vàng trên người đám lưu manh ấy. Lúc này hai người thu hoạch rất là vui vẻ.
Một sợi, hai sợi...
Hai người lấy từng sợi, từng sợi dây chuyền vàng, nơi khóe môi thì cười đến nỗi không khép được miệng...
Loại cảm giác đàn áp này, khiến cho lá gan của Phương Bác và Cổ Minh cũng trở nên lớn hơn, thoáng chốc cảm thấy, băng nhóm Triệu Quân cũng chỉ có vậy thôi...
Ban đầu, đám người Trương Cường còn cảm thấy ít nhất thì gần một trăm tên đàn em cầm mã tấu và ống sắt, có thể khiến cho ba người Tiêu Sách bị thương nặng...
Nhưng mà, chỉ mới trôi qua có năm phút, tình hình đã bị đảo ngược một cách nhanh chóng...
Hơn nữa lúc này, Phương Bác và Cổ Minh lại còn đang không ngừng lục tìm trên người gần một trăm tên lưu manh trong băng nhóm Triệu Quân. Khi ba người thấy dây chuyền vàng hai người cầm trên tay, ba người hoàn toàn hiểu ra.
Nhưng mà, cho dù ba người có tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể chống lại đảm người Tiêu Sách. Sau khi nhìn thấy gần một trăm tên đàn em đã bị ba người Tiêu Sách hạ gục, ba người lập tức lên chiếc xe MPV, muốn lái xe bỏ chạy.
Nhưng mà, ở trước mặt Tiêu Sách, đừng nói là ba người đang bị thương, tay chân tàn phế, cho dù là ba người đang trong trạng thái khỏe mạnh, cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Sách. Hiện tại, làm sao có thể thật sự bỏ chạy trước mí mắt Tiêu Sách đây.
Ngay khoảnh khắc ba người bước lên chiếc xe MPV, Tiêu Sách đã trực tiếp đạp ga, tông thẳng vào chiếc MPV của ba người.
“Rầm.”
Một trận tiếng vang dữ dội vang lên. Sau đó, chiếc MPV mà ba người ngồi đã bị chiếc MPV của Tiêu Sách bài trực tiếp tông bay vào tường, ngay cả cửa kính trên xe cũng bị pha tông mạnh chẩn đến rạn nứt.
Còn về ba người Trương Cường ngồi trong xe, vốn đã bị Tiêu Sách cắt đứt cánh tay, lần này lại bị va chạm mạnh, va vào thân xe, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Đừng sốt ruột, đợi bọn tôi làm xong việc, ba người hãy đi." Lúc này Tiêu Sách mới chậm rãi bước xuống xe, trong mắt lộ ra một tia chế giễu, nói.
Chiếc MPV anh vừa lái đã tông nát đầu xe, không thể chạy nữa, cho nên anh cũng chỉ có thể đổi một chiếc MPV khác.
Có điều, hiện trường vẫn còn rất nhiều xe MPV, những chiếc xe này lại không phải của Tiêu Sách, Tiêu Sách tổng người ta cũng không hề đau lòng.
Ngay sau đó, Tiêu Sách lại lên một chiếc MPV khác, lúc này đám người Trương Cường mới hoàn toàn nhận thua...
Người trước mắt này, tuyệt đối là một tên điên, vậy mà lại lái xe tông bọn họ. Đến tận bây giờ, vết thương do vừa rồi va vào thân xe của ba người Trương Cường vẫn còn nhói đau, bọn họ không kiềm được run sợ từng cơn.
Người trước mắt này, tàn nhẫn với người khác, càng tàn nhẫn với bản thân hơn...
Nhưng điều khiến đám người Trương Cường buồn bực là, lúc nãy rõ ràng là tốc độ tống rất nhanh, nhưng dường như Tiêu Sách lại chẳng hề hấn gì, thế mà lại không hề có chút thương tích nào. Điều này khiến cho ba người có hơi khó hiểu...
Thật ra sao ba người có thể biết được, cơ thể của Tiêu Sách đã từng trải qua rèn luyện đặc biệt, sức chống đỡ của cơ thể đã đạt đến một mức độ kinh khủng. Nếu muốn làm cho Tiêu Sách bị thương, e là vẫn cần phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể làm được...
Đằng đẵng mười phút, Phương Bác và Cố Minh mới từ từ VỢ vét sạch sẽ đảm lưu manh ở hiện trường.
Lúc này, trong tay hai người đều đang cầm mấy chục dây chuyền vàng sáng chói, miệng cười toe toét, làm sao cũng không khép được...
Thậm chí, có mấy chiếc nhẫn ngón cái trên tay đám lưu manh cũng bị hai người Vơ vét, đeo lên tay mình. Kết quả là năm ngón tay của hai người xanh mơn mởn một mảng, nhất thời khoác lên hình tượng nhà giàu mới nổi.
Còn đám lưu manh vẫn đang nằm trên đất lúc này, mặc dù đã bị hai người hạ gục, mất đi năng lực chiến đấu, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo.
Đám lưu manh đó trông thấy hành vi của Phương Bác và Cố Minh, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Rốt cuộc ai mới là lưu manh?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.