Chương trước
Chương sau
Thậm chí, rất nhiều côn đồ lấy Tứ Đại Kim Cang ra làm mục tiêu cả đời.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, khiến nhiều côn đồ cảm thấy ngạc nhiên.
Tô Mạnh là một trong Tứ Đại Kim Cang, người đầu tiên bị đánh tàn phế, bây giờ vẫn chưa thể đứng dậy bước đi được, phải nhờ đàn em dịu mới có thể miễn cưỡng đứng dậy.
Mà lần này Tam đại Kim Cang là Trương Cường, Lục Hữu Tùng Trần Tử đến đây, ba người hợp sức bước vào phòng, vốn là đã chuẩn bị không có chút sơ hở nào, để đề phòng ba người Tiêu Sách bỏ chạy.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, ba người họ đã ra ngoài với dáng vẻ thảm thương thế này, đám côn đồ ở bên ngoài chợt kinh ngạc không thôi.
Bọn chúng tưởng tượng ra vô số kết quả, nhưng cảnh tượng trước mắt, có đánh chết bọn chúng cũng không ngờ được.
Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân chấn động cả thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng, lần lượt rơi vào trong tay ba người Tiêu Sách, khiến đám côn đồ cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng sau khi kinh ngạc một lát, cuối cùng mọi người cũng kịp phản ứng trở lại.
Tuy Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân đã bị quật ngã, còn bị đánh gãy xương, vô cùng thê thảm, nhưng đám côn đồ này không được chứng kiến Tam Đại Kim Cang bị đánh tàn phế thế nào.
Vì vậy bọn chúng vẫn không biết rõ thực lực của Tiêu Sách, Phương Bác và Cổ Minh.
Lúc này đám côn đồ tuy rất tò mò về chuyện Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân bị đánh, nhưng trong lòng bọn chúng lại nghi ngờ, chắc chắn bởi vì ba người họ đã mắc bẫy của Tiêu Sách, Phường Bác và Cố Minh.
Nếu không thì, với bản lĩnh của Tam Đại Kim Cang, sao có thể không phải là đối thủ của ba người Tiêu Sách chứ?
Hơn nữa, cho dù ba người họ có ghê gớm hơn nữa, lẽ nào còn ghê gớm hơn cả trăm người bọn chúng sao?
Dù lấy thịt đè người cũng có thể đè chết ba người họ...
Vì vậy, ánh mắt đám côn đồ dần dần lộ vẻ hung hăng, hơn nữa mặt ai nấy đều có vẻ vô cùng kích động.
Chỉ cần có thể đánh bất ngờ ba người Tiêu Sách, Phương Bác và Cố Minh, nhân lúc ba người không đề phòng, đánh ba người mất đi sức chiến đấu, vậy thì băng nhóm Triệu Quân của bọn chúng lập được công lớn rồi.
Dù sao thì Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân đã thua rồi, hơn nữa lại còn bị ba người này bắt sống vô cùng xấu hổ, nếu bây giờ có người trong đám bọn chúng có thể đánh tàn phế ba người này, đảo ngược tình thế, vậy chẳng phải có thể nở mày nở mặt trong băng nhóm Triệu Quân rồi sao?
Vừa nghĩ đến có thể nở mày nở mặt trong băng nhóm Triệu Quân, vẻ mặt của đám côn đồ đều vô cùng hăng hái, có lẽ đến lúc đó, có khi bọn chúng chính là Ngũ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân...
Còn một bên khác.
Ba người Tiêu Sách, Phương Bác và Cố Minh hờ hững đi theo sau Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân, họ chậm rãi đi theo Tam Đại Kim Cang bước vào giữa đám côn đồ.
Vào lúc này, Tiêu Sách cảm nhận được trên người đám côn đồ ở hai bên, toát ra thái độ căm thù sâu sắc, thậm chí còn thấp thoáng có sát khí.
Rất rõ ràng, trong đám côn đồ này có người đã từng giết người, vì vậy mới có sát khí như có như không này.
Nhưng Tiêu Sách cũng chỉ khẽ bật cười.
Vừa rồi, anh ra tay nặng như vậy, trực tiếp hạ gục ba cao thủ của băng nhóm Triệu Quân.
Lúc Tiêu Sách bước ra, mới nhìn thấy gần trăm tên côn đồ đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, cũng có thể ra tay với họ bất kỳ lúc nào.
Nhưng Tiêu Sách đã đánh tàn phế Tam Đại Kim Cang, hơn nữa Tam Đại Kim Cang còn trở thành con tin của Tiêu Sách, đám côn đồ này đương nhiên sẽ không dám ra tay.
Đối với người khác mà nói, những tên côn đồ lúc này sợ ném chuột vỡ bình nên không dám xông lên quấy rầy, dù sao thì bọn chúng cũng làm Tiêu Sách thấy khó chịu, anh còn muốn dùng đám côn đồ này cho Phương Bác và Cổ Minh luyện tập, bây giờ đám côn đồ này ngay cả làm phiền cũng không dám, còn luyện tập thể nào được?
Nhưng chuyện này cũng không phải không thể thay đổi được.
Nụ cười trên mặt anh ngày càng xán lạn, ánh mắt lộ vẻ cười cợt.
Ba người Tiêu Sách tiếp tục đi theo Tam Đại Kim Cang, tiến về phía trước.
Rất nhanh, mọi người đi ra khỏi khu ổ chuột, đến trước mười mấy chiếc xe thương vụ.
Trên đường đi, đảm con đồ băng nhóm Triệu Quân chì nhìn Tiếu Sách bằng ánh mắt hung ác, nhưng lại không dám hó hé gì.
Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân vẫn còn trong tay Tiêu Sách, chỉ cần Tiêu Sách khẽ động đậy, Tam Đại Kim Cang này phải chịu thiệt ngay, vì vậy đám côn đồ này không có có bất kỳ hành động nào.
Cuối cùng, Tiêu Sách bước đến phía trước một chiếc xe thương vụ, anh chỉ vào chiếc xe thương vụ, nói với đám người Trương Cường: "Tôi muốn lấy chiếc xe này, nếu các người không muốn chết, vậy thì ngồi cùng với bọn họ đi."
Tiêu Sách tiến lên một bước, trực tiếp mở cửa xe ra, sau đó đưa Phương Bác và Cố Minh vào trong xe, ngang ngược nói với Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân.
Vẻ mặt Tam Đại Kim Cang chợt sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi.
Tuy ba người đều thất bại trong tay Tiêu Sách, cũng được mở mang về thực lực của Tiểu Sách.
Nhưng bây giờ bọn họ có đội ngũ gần trăm người, trong tay còn có dao găm ống thép, nếu cùng nhau xông lên, lẽ nào không giải quyết được ba người sao?
Tiêu Sách lại không coi bọn họ là con tin, yên tâm để ba người họ đi như vậy sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.