Nhưng mà ngoài bốn người này ra thì còn có một người xuất hiện ở buổi tiệc trưa, đó là Triệu Mai Nhi, người mà Tiêu Sách không ngờ đến. Lúc này, Triệu Mai Nhi mặc đồ thể thao, chân đi giày vải, buộc tóc đuôi ngựa, đầy tươi trẻ và sức sống, lập tức làm tăng màu sắc cho buổi tiệc. 2
Hơn nữa, vốn dĩ Triệu Mai Nhi cực kỳ xinh đẹp, chỉ là sức sống của tuổi trẻ trên người cô ta quá dày đặc nên che đi vẻ đẹp của Triệu Mai Nhi. Lúc này gặp lại Triệu Mai Nhi làm Tiêu Sách lập tức sửng sốt. Mà tất cả những điều này đều rơi vào ánh mắt của ông cụ Triệu. Khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Sách hơi sững sờ, khóe miệng của ông cụ Triệu hơi cong lên, mặt tràn đầy tự tin cười với Triệu Văn Anh. “Cậu Trần, hôm nay là tiệc nhà, cũng không đầy đủ như nhà hàng, cậu nếm thử vài món ăn nhà.” Triệu Văn Anh vừa rót rượu cho Tiêu Sách cùng Thủy oa, vừa nhiệt tình nói với hai người. Tiêu Sách cùng Thủy Oa không từ chối được, hai người không thể làm gì khác hơn là ai đến cũng không chối từ, uống từng ngụm rượu lớn, miệng dùng bữa. Việc xã giao giữa người với người quanh co ngặt nghèo, nó quá mức rườm rà đổi với Tiêu Sách và Thủy Oa, hai người thoải mái ở bữa tiệc làm ông cụ ngồi ở một bên âm thầm gật đâu. Đối với việc nhìn người, ông cụ rất hiểu rõ. Lúc này nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Sách và Thủy Oa, lòng của ông ta lại phán đoán về hai người. Lúc này, ông cụ nhìn thấy bọn họ đã uống không ít rượu, cuối cùng ông ta cũng nói nghi hoặc trong lòng mình ra. “Cậu Trần, có phải cậu dùng khí công để chữa bệnh cho tôi không?” Bề ngoài ông cụ Triệu tỏ ra thờ ơ hỏi Tiêu Sách, thế nhưng ánh mắt của ông ta vẫn không rời khỏi mặt của anh, Chuyện này đã nằm trong lòng ông ta rất lâu rồi, ông ta vẫn muốn tìm cơ hội để biết được chuyện này, mãi cho đến hôm nay mới có cơ hội thích hợp để nói nghi hoặc trong lòng mình ra. “Đúng vậy, là tôi dùng nội khí làm tan cục máu đông trong cơ thể ông. Nhưng mà biện phát như vậy quả nguy hiểm, cho nên khí đó tôi đã do dự một lúc lâu.” Tiêu Sách nghĩ đến thời điểm đánh tan cục máu đông trong mạch máu cho ông cụ Triệu, không những anh không rõ tình trạng của máu đông, mà nguy hiểm hơn là khí trong cơ thể Tiêu Sách điên cuồng nảy sinh, suýt chút nữa không khống chế được mà tạo thành tai họa lón. Mỗi khi nghĩ đến đây, Tiêu Sách vẫn còn cảm giác sống sót sau tai nạn. “Hóa ra là như vậy, thì ra nội khí có thể làm được đến mức này.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Sách, ông cụ Triệu lập tức ngây ngẩn cả người, ánh mắt có chút mơ màng, giống như đang nhớ lại chuyện cũ, có chút thổn thức. “Ông cụ biết nội khí sao? Lẽ nào ông cũng có tìm hiểu chuyện này?” Tiêu Sách nhìn biểu hiện thổn thức của ông cụ, trong lòng anh tò mò không gì sánh được. Huống hồ Tiêu Sách hơi nghi ngờ tốc độ khôi phục thân thể của ông cụ, lúc này vừa lúc làm ông cụ Triệu giải thích nghi hoặc cho mình. Tiêu Sách tiếp xúc với rất ít người biết “khí” thật sự, phản ứng lúc này của ông cụ làm Tiêu Sách cảm thấy vô cùng hứng thú. Quả thật, khi nghe Tiêu Sách nói, ánh mắt của ông cụ khôi phục trở lại, ông ta hơi xúc động nói: “Đúng vậy, nhà họ Triệu của tôi cũng là một trong những gia tộc tập võ, nhưng mà chúng tôi luyện võ chỉ để làm cơ thể khỏe mạnh mà thôi, còn dùng nội khí để trị bệnh như cậu nói thì tôi chưa từng nghĩ mình sẽ làm được.” “Mà người trẻ tuổi như cậu lại đạt được thành tựu như vậy, nếu như tôi không đoán sai, thì e là cậu đã vượt qua tầng cao thủ hạng nhất, thật là khó tin...” Ông cụ bị sốc thật, tuy trong lòng ông có chút suy đoán nhưng khi nghe Tiêu Sách thừa nhận thì ông ta vẫn cảm thấy chấn động. Phải biết rằng Tiêu Sách chỉ có hơn hai mươi tuổi, tương đương với cháu gái của ông ta nhưng lại đạt được thành tựu thế này. Còn ông ta luyện cực khổ cả đời thì chỉ mới có khí cảm, hơn nữa khí cảm yếu này còn hoàn toàn biến mất khi ông ta bị bệnh. Sự chênh lệch quá lớn này lập tức làm ông cụ Triệu thấy xót xa. Quả nhiên, nỗ lực không bằng tốt số, mà Tiêu Sách là người tốt số... “Lẽ nào khi còn phân cấp bậc? Phân chia như thế nào?” Tiêu Sách không chú ý đến giọng nói xúc động của ông cụ, nhưng khi nghe ông ta nói cái gì mà võ thuật nội khí hạng nhất hạng hai, anh hơi tò mò. Anh tiếp xúc nhiều người luyện võ như vậy mà còn không biết nội khí có phân chia cấp bậc. Vỏ giả Hàn Tô có luyện Tiên Thiên Công, nhưng ông ta cũng không biết loại phân chia trong võ lâm này, nếu như ông cụ biết thì Tiêu Sách sẽ học hỏi một phen. “Cái gì, cậu cũng không biết cái này?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]