Trong mắt Triệu Mai Nhi lại hiện ra hình ảnh Tiêu Sách chữa bệnh cho Triệu Chính Quốc trên máy bay, vừa nghĩ đến đoạn Tiêu Sách nắm lấy cổ tay ông nội, Triệu Mai Nhi lại càng thấy rõ Tiêu Sách là một tên lừa đảo.
Người đáng giận nhất chính là bố cô ta, tự nhiên lại đi tin một kẻ lừa đảo như Tiêu Sách, đến tấm danh thiếp hắc kim quý giá cũng đem tặng cho kẻ đó, thứ mà những vị khách tôn quý nhất của nhà họ Triệu mới được nhận.
Một kẻ lừa đảo như Tiêu Sách, thì dựa vào đâu mà có tư cách ấy...
Trong nhất thời, không khí trong phòng họp trở nên căng thẳng cực độ.
Mười mấy chuyên gia trợn mắt há hốc mồm nhìn những gì xảy ra trước mắt, một lúc sau mới phản ứng lại được, một màn dở khóc dở cười.
“Cái đó, đội trưởng Triệu, tôi nghĩ là ông hiểu lầm rồi, ý của tôi là bệnh của ông cụ đã có chuyển biến tốt...”
Viện trưởng bị Triệu Văn Anh hét lên một tiếng, khí thế có phần yếu đi, nhưng vẫn kiên trì giải thích.
“Cái gì? Có chuyển biến tốt? Có chuyển biến tốt chẳng khải là chuyện bình thường sao? Các ông có cần nghiêm túc đến mức này không?” Nghe viện trưởng nói vậy, suýt chút nữa thì Triệu Văn Anh thở không ra hơi, trên trán nổi đầy vạch đen.
Mười mấy chuyên gia kia ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn, ông ta còn tưởng rằng ông cụ có gì đó không tốt, sau đó lại nghe viện trưởng nói bệnh của ông cụ có xu hướng trở lại bình thường, khiến cho trái tim như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/622074/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.