Nhưng Tiêu Sách vẫn mở miệng nói: “Gia chủ Vưu Chính, tôi không hiểu ý của ông cho lắm, tôi cũng đâu có thân với Vưu Bằng, sao tôi biết anh ta ở đâu?”
Thấy Tiêu Sách không nói, Vưu Chính cũng không sốt ruột, ông ta cười nói: “Xem ra bạn nhỏ Tiêu Sách cảm thấy tôi ra giá chưa đủ... Nhưng làm ăn mà, trả giá đi trả giá lại là chuyện thường. Nếu cậu thấy một cái biệt thự cao cấp không đủ thì tôi sẽ cho thêm số này.”
Nói xong, Vưu Chính giơ năm ngón tay ra, ung dung nói: “Năm trăm triệu.”
Ông ta vừa nói xong, đến cả Tiêu Sách cũng cảm thấy kinh ngạc. Vưu Bằng đáng giá như vậy? Biết thế thì mình đã không giao cho nhà họ Lâm mà giữ lại để đổi tiền với Vưu Chính'
Nhưng mà anh cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, Vưu Bằng ở lại nhà họ Lâm còn có tác dụng lớn.
Anh mở miệng nói: “Năm trăm triệu? Gia chủ Vưu Chính đưa ra số tiền lớn thật, tôi hơi bị lung lay. Cho tôi hỏi chút, ông nói năm trăm triệu là tiền Hoa hay tiền đô đấy?”
Vưu Chính nghe thấy vậy thì sửng sốt, mở miệng nói: “Bạn nhỏ Tiêu Sách cứ nói đùa, tất nhiên là năm trăm triệu tiền Hoa. Mặc dù nhà họ Vưu của tôi có tiền nhưng năm trăm triệu đô cũng không nhỏ. Tuy tôi yêu thương Vưu Bằng nhưng nếu nó không muốn trở về thì tôi cũng không cần, tôi cũng không phải chỉ có một đứa con trai”
Vưu Chính nói, ánh mắt lóe lên một tia đe dọa, đe dọa Tiêu Sách nên biết chừng mực.
Tiêu Sách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/622042/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.