Nghe vậy, Tiêu Sách nhẹ nhàng gật đầu, nghe Lâm Bán Thanh nói Hàn Tô đã thua trong sự phòng ngự quá đỗi bất thường của người trung niên.
Anh cười rồi nói: “Yên tâm đi, tôi cũng không phải là chưa từng giết gấu.”
Câu nói của anh khiến mọi người sửng sốt.
"Haha, đã tìm được người giúp đỡ rồi, nhưng mà nhà họ Lâm các người nghĩ rằng chỉ dựa vào thằng nhóc này cũng có thể lật ngược lại ván cờ sao? Ha ha ha ha thật nực cười!"
Đúng lúc này, Vưu Bằng đột nhiên cười lớn nói: "Thầy Vương, tôi chỉ có thể làm phiền ông một lần nữa dạy dỗ đứa nhỏ này, dập tắt hoàn toàn hy vọng của nhà họ Lâm!"
Người trung niên từng đánh bại Hàn Tô kia đột nhiên cười nhạt, lại đứng lên.
"Hân hạnh."
Ông ta đi đến giữa sân, thản nhiên đứng ở đó, nhìn Tiêu Sách cười nhạt nói: "Ngay cả Hàn Tô cũng thua rồi, tao thật không biết ai cho mày dũng khí mà dám xông tới đây! "
"Tuy nhiên, nếu mày muốn bị đánh, vậy tao sẽ thỏa mãn ý nguyện của mày, cho nhà họ Lâm biết các người bây giờ so với thầy Lâm Kiệt yếu như thế
nào!"
Sau khi ông ta nói xong, Lâm Vân, Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô, sắc mặt ba người họ trông rất khó coi.
Tiêu Sách cười nhạt một tiếng, bước lên, thờ ơ nói: "Lời bốc phét ai cũng biết nói, tôi không phải đến đây là muốn bị đánh, còn ông có thể đánh được tôi
hay không, rất nhanh thì sẽ biết thôi."
"Động thủ đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, tạo rất vội!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thiet-huyet-chien-than-do-thi/621980/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.